Dịch vụ ở đây cũng ở mức VIP, bên trong trang trí lộng lẫy nguy nga, trông hệt như cung điện.
Trên bàn bày đầy sơn hào hải vị, lại còn có thể thỏa thích thưởng thức các loại rượu quý như Lafite và Romain Conti.
Phục vụ là mười mấy nam xinh nữ tú nhan sắc tuyệt vời, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều tỏ ra đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không chỗ nào để chê.
Quản gia là một người đẹp xuất sắc, khí chất đẹp đẽ tuyệt đối không thua bất kỳ ngôi sao nào. Sau khi sắp xếp thức ăn và rượu xong thì cung kính nói với mấy người Diệp Vĩnh Khang: “Xin chào các vị khách quý, tôi là quản gia chỗ này!”
“Bắt đầu từ bây giờ, mười hai người chúng tôi đều sẽ nghe theo tất cả yêu cầu của quý vị, thỏa mãn tất cả nhu cầu mà quý vị mong muốn”.
Diệp Vĩnh Khang ngậm một điếu xì gà Cu Ba nguyên chất, chỉ vào Lý Toàn trêu đùa: “Thật ư? Bạn tôi vẫn là trai tân đấy, hay là cô dạy dỗ cậu ta chút?”
Diệp Vĩnh Khang nói mấy lời này chỉ vì tính thích đùa dai của mình, nhưng anh không ngờ là sau khi nghe xong, người đẹp quản gia kia thực sự đưa tay cởi nút áo sơ mi trắng của mình ra.
“Không không không, không cần!”
Lý Toàn sợ đến mức đỏ bừng mặt, vội vàng phất tay: “Cô… Các người ra ngoài trước đi, lúc chúng tôi ăn cơm không thích bị quấy rầy, có chuyện gì tôi sẽ gọi mấy người”.
Người đẹp quản gia không kỳ kèo gì, lập tức dẫn đám trai xinh gái đẹp kia cung kính cúi chào ba người rồi lui ra ngoài theo thứ tự.
“Anh Diệp ạ, mong là sau này anh đừng giỡn kiểu này nữa”.
Lý Toàn vốn yếu đuối nho nhã, lúc này mặt cậu ta đã đỏ bừng như mông khỉ, trông hệt như con gái nhà lành mắc cỡ.
Diệp Vĩnh Khang bị dáng vẻ này của cậu ta chọc cười: “Đừng nói với tôi là cậu vẫn còn là trai tân nhé, ha ha ha ha ha!”
“Được rồi, đã lúc nào rồi mà còn đùa được”.
Lý Thanh Từ tức giận lườm Diệp Vĩnh Khang, nói: “Bây giờ để tôi sắp xếp nhiệm vụ nhé”.
“Trong khi tôi và Vĩnh Khang lên lầu bốn, Lý Toàn sẽ ở lại dưới này đối phó, nếu trong vòng hai mươi phút chúng tôi vẫn chưa xuống, cậu nhất định phải nghĩ cách rút lui, đồng thời báo cáo việc này với cấp trên”.
Nghe xong, Lý Toàn cắn môi: “Không được, có nạn thì cùng chịu, tôi phải đi cùng hai người”.
“Đây là mệnh lệnh!”