Hạ Thiên Minh xoa xoa thái dương của mình một cách tuyệt vọng, nếu như trên thế giới này có giải thưởng cho bộ phim nát nhất, cái được gọi là ‘bộ phim’ này tuyệt đối sẽ ẵm trọn tất cả các hạng mục.
Tiểu Mã bày ra vẻ mặt không quan tâm: “Trước tiên không cần quan tâm chất lượng của bộ phim này thế nào. Tóm lại, bộ phim này chúng tôi đã quay xong rồi thì có nghĩa rằng kịch bản này là do chúng tôi tạo ra”.
“Bây giờ tác phẩm của chúng tôi đã bị đạo nhái mà chúng tôi không hề hay biết. Chúng tôi phải điều tra sự việc này đến cùng. Nếu kết quả không hài lòng thì chúng tôi sẽ lập tức công bố sự việc này trước dư luận!”
“Đủ rồi!”
Khi Kiều Tử Huyên nghe thấy những điều này, cô ta không thể chịu đựng được nữa, lập tức mắng cho Tiểu Mã một trận, nếu như không phải có rất nhiều người đang nhìn thì cô ta đã tát cho hắn một cái rồi.
Đã từng gặp loại ngu ngốc, nhưng ngu đến mức độ này thì đúng là lần đầu thấy!
Đây là đâu chứ?
Những ai đang ngồi trong phòng họp?
Với tư cách là đơn vị trực tiếp quản lý của địa phương, lẽ nào hắn không biết rằng mấy người này có thể quyết định số phận của một công ty chỉ trong vài câu sao?
Bây giờ hắn lại dám buông lời đe dọa?
Công khai trước dư luận?
Những người này chỉ cần thao tác một chút thì đến cơ hội phát biểu hắn cũng chẳng có!
“Xin lỗi các vị, tôi là Kiều Tử Huyên, chủ tịch của công ty phim ảnh Kiều Tuyên. Nhân viên này của tôi thường ngày không biết cách nói chuyện, nhưng anh ta hoàn toàn không có ý xung đột với các vị, tôi đứng đây xin lỗi mọi người”.
Kiều Tử Huyên vội vàng đứng dậy xin lỗi.
“Ồ, cô chính là Kiều Tử Huyên à?”
Sắc mặt của đám người Hạ Thiên Minh vốn đã u ám đến cực điểm, nhưng sau khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói rằng mình là Kiều Tử Huyên, họ mới dần dần thả lỏng ra.
Mặc dù công ty phim ảnh Kiều Tuyên là đơn vị dưới quyền quản lý của họ, nhưng họ cũng biết rất rõ lai lịch của chủ tịch Kiều của công ty này.
Đó chính là trưởng công chúa của nhà họ Kiều nổi tiếng ở Ninh Bắc. Lần này khi công ty phim ảnh Kiều Tuyên tiến vào Giang Bắc, Kiều Tử Huyên thậm chí còn chưa từng tiếp xúc với bọn họ, trực tiếp đánh tiếng với lãnh đạo cho mở công ty luôn.
“Không sao không sao, thanh niên ấy mà, có lúc tính tình hơi thẳng thắn một chút, có thể hiểu được”.