“Các người gọi tôi đến đây là có chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn có chút bối rối, cẩn thận kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Bụp!
Trước khi người của Cục quản lý kịp lên tiếng, Tiểu Mã đã đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Diệp Vĩnh Khang, đừng có giả vờ nữa, còn không mau nói ra hết những chuyện xấu xa mà mình đã làm để được hưởng chút khoan hồng!”
“Anh im đi!”
Kiều Tử Huyên vội vàng giật mạnh góc áo của Tiểu mã trong khi cố nén cơn giận, suýt chút nữa thì tức chết vì tên ngu này.
Đây là đâu chứ?
Một đám quản lý cấp cao còn đang ngồi đây, khi nào thì đến lượt hắn lên tiếng.
“Chú ý kỷ luật!”
Quả nhiên khuôn mặt Hạ Thiên Minh lập tức sầm xuống, ông ta gõ mạnh vào bàn, hằn học nhìn Tiểu Mã một cái, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang nói: “Bây giờ có người tố cáo công ty anh định quay bộ phim này, nghi ngờ là ăn cắp kịch bản, anh có gì muốn nói không?”
“Hả? Ăn cắp, không, không, không, sao có thể được, chúng tôi không làm chuyện đó”.
Diệp Vĩnh Khang vội xua tay nói.
“Mẹ kiếp, chứng cứ rành rành, anh còn định ngụy biện à?”
Tiểu Mã tức giận chửi rủa Diệp Vĩnh Khang, sau đó vẫy tay với Hạ Thiên Minh: “Đừng nhiều lời với anh ta nữa, mau lấy chứng cứ ra cho anh ta xem đi!”
Khuôn mặt của Hạ Thiên Minh u ámđến mức ông ta hận không thể lập tức tống cổ thứ bất lịch sự này ra ngoài.
Mẹ kiếp đến lượt hắn ở đây chỉ này chỉ nọ à?
Tuy nhiên bị ngăn cách bởi tính chuyên nghiệp trong nghiệp vụ, Hạ Thiên Minh không thể nổi cáu, bảo nhân viên chiếu bộ phim mà Tiểu Mã đã cung cấp lên màn hình.
Khi bộ phim bắt đầu chiếu, tất cả mọi người trong phòng họp lập tức trợn tròn mắt!
Thứ… chết tiệt này mà gọi là phim sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!