Kiều Tử Huyên thực sự không hiểu Tiểu Mã muốn làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của Tiểu Mã, cô ta vẫn quyết định đi cùng hắn một chuyến.
Một lúc sau, Tiểu Mã chở Kiều Tử Huyên đến cổng của một đơn vị nào đó.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Kiều Tử Huyên cau mày khi nhìn thấy tấm bảng ghi ‘Cục điện ảnh và truyền hình Giang Bắc’ treo trước cổng đơn vị.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi”.
Tiểu Mã vẫn tiếp tục ra vẻ bí ẩn, sau đó bật cười ha ha bước vào.
Kiểu Tử Huyên cực kỳ không thích bộ dạng thần bí này, nhưng vẫn nén cơn giận đi vào theo.
Có một người đàn ông trung niên trọc đầu đang ngồi trong văn phòng, Tiểu Mã bước vào niềm nở chào hỏi: “Anh Hạ, đã lâu không gặp”.
“Lần sau vào thì gõ cửa trước!”
Hạ Thiên Minh không khỏi nhíu mày, là đơn vị quản lý trực tiếp, ông ta và Tiểu Mã đã gặp nhau vài lần, nhưng ông ta đặc biệt không thích cách cư xử của người thanh niên này.
Cảm thấy người này khẩu phật tâm xà, miệng đầy a dua nịnh nọt, tâm cơ cực sâu, luôn bày ra bộ dạng thân thiết, mở mồm ra là gọi anh Hạ như thật, như thể hai người thân quen lắm vậy.
“Ha ha, anh em chúng ta còn rắc rối thế làm gì, cái chuyện nghi thức gõ cửa không cần phải để ý, xa cách lắm”.
Tiểu Mã vô cùng tự nhiên kéo ghế ra ngồi, sau đó lấy ra một xấp tài liệu ném lên bàn của Hạ Thiên Minh, nói: “Đây là tài liệu tố cáo của tôi”.
“Tài liệu tố cáo?”
Hạ Thiên Minh cau mày: “Cậu muốn tố cáo ai?”
Tiểu Mã nói: “Tôi muốn tố cáo công ty giải trí Huyền Trúc, nghi ngờ họ ăn cắp tác phẩm của công ty phim ảnh Kiều Tuyên chúng tôi. Bây giờ tôi yêu cầu tiến hành cách hình phạt nghiêm khắc và trách nhiệm hình sự đối với họ, tốt nhất là bắt bỏ tù Hạ Huyền Trúc, còn có Diệp Vĩnh Khang và tất cả những người có liên quan đó!”
“Cậu cho rằng cậu là quan toà à mà muốn bỏ tù ai thì bỏ tù người ấy”.
Hạ Thiên Minh rất khó chịu trước những lời này, cảm thấy trên đời này sao lại có loại người ngu si như vậy, như thể tòa án do nhà hắn mở ra vậy?
“Cậu có chứng cứ gì chứng minh rằng công ty giải trí Huyền Trúc ăn cắp tác phẩm của các cậu?”
Hạ Thiên Minh mặc dù không thích Tiểu Mã, nhưng đây là trách nhiệm của ông ta. Sau khi nghiêm túc lật xem tài liệu tố cáo, phát hiện bên trong không hề có chứng cứ xác thực nào để chứng minh cả.
Tiểu Mã lấy ra một chiếc USB đặt trên bàn, nói: “Đây là bằng chứng, kịch bản mà hiện giờ bọn họ đang quay trước đó chúng tôi đã quay xong rồi, chỉ là chưa chiếu mà thôi, nhưng bản quyền vẫn là của chúng tôi”.
“Tuy nhiên bọn họ bọn họ lại đánh cắp và tiến hành quay kịch bản của chúng tôi mà chúng tôi không hề hay biết. Đây là một hành vi vi phạm nghiêm trọng, hơn nữa còn liên quan đến tội trộm cắp. Bây giờ anh nên thông báo cho các bộ phận liên quan bắt giữ họ…”
“Được rồi, nên làm thế nào tôi tự biết!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!