“Nhưng khi đối xử với những người có địa vị thấp hơn mình, họ lại độc ác hơn bất kỳ ai. Đây là bản chất của con người”.
“Được rồi, không nghĩ tới chuyện vớ vẩn này nữa, phim sắp chiếu rồi”.
Bộ phim rất đặc sắc, cả nhà đều xem rất thích thú, Diệp Tiểu Trân lại càng phấn khích hơn, cho đến khi trên đường về nhà, sự phấn khích của cô bé vẫn không hề giảm bớt, cô bé không ngừng hò hét “Mạng của tôi do tôi chứ không do trời”, khiến cho đám người Diệp Vĩnh Khang bật cười vui vẻ.
Về đến nhà cũng đã muộn, Diệp Vĩnh Khang tắm rửa xong chuẩn bị lên tầng đi ngủ, chợt nhớ ra máy tính chưa tắt liền lấy khăn tắm rồi đi vào phòng làm việc tắt máy tính.
Nhưng khi anh vừa động vào chuột thì bất ngờ phát hiện chủ nhân của bài đăng rep những dấu hỏi chấm sau bình luận của Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng thử gửi tên nhắn cho người có bút danh là Tiểu Bạch Long để hỏi xem: Thất phẩm linh châu thật sự ở trong tay Giáo hoàng áo đỏ sao?
Sau khi gửi xong, Diệp Vĩnh Khang tràn đầy mong đợi ngồi bên cạnh máy tính chờ câu trả lời của đối phương.
Chưa đầy một phút, có thông báo hiện lên, Tiểu Bạch Long thật sự đã trả lời!
Tiểu Bạch Long: Anh cũng biết Giáo phái áo đỏ? Đúng vậy, thất phẩm linh châu quả thực nằm trong tay Giáo chủ áo đỏ, nếu như anh có thể lấy được giúp tôi, tôi sẽ cho anh một phần thường bất ngờ.
Diệp Vĩnh Khang giữ vững lý trí, ổn định cảm xúc, đầu ngón tay lướt nhanh trên bàn phím gõ một dòng: Tại sao tôi phải tin anh.
Tiểu Bạch Long rất nhanh đã trả lời: Dựa vào việc tôi đã chờ đợi người nào đó phản hồi bài đăng này trong suốt hai mươi năm.
Diệp Vĩnh Khang nghĩ ngợi một hồi, gõ một dòng trên bàn phím: Làm sao mới có thể lấy được thất phẩm linh châu, anh ở đâu, chi bằng chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.
Tiểu Bạch Long trả lời: Không cần thiết phải gặp, ít nhất bây giờ chưa phải lúc, về cách lấy được thất phẩm linh châu, bây giờ tôi chưa thể nói cho anh biết được.
Diệp Vĩnh Khang: Vì sao vậy, không nói thì sao tôi giúp anh được?
Tiểu Bạch Long: Bởi vì tôi phải chắc chắn rằng anh có năng lực này trước.
Diệp Vĩnh Khang: Làm thế nào để chắc chắn?
Lần này, Tiểu Bạch Long phải mất vài phút mới phản hồi: Sau ba ngày, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh bảo anh phải làm gì, trong ba ngày này đừng chạy lung tung, cứ ở yên Giang Bắc là được rồi.
Diệp Vĩnh Khang đọc xong vội vàng gửi thêm mấy tin nhắn qua, nhưng Tiểu Bạch Long không trả lời.
“Chồng à, anh làm gì thế, sao còn chưa đi ngủ”.
Giọng của Hạ Huyền Trúc vọng vào từ ngoài cửa.
“À, em ngủ trước đi, anh còn có chút việc”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang đáp lại, anh dựa lưng vào ghế, chắp tay ra sau đầu trầm tư.
Mặc dù chỉ là cuộc nói chuyện ngắn ngủi, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể phán đoán được rằng người có bút danh Tiểu Bạch Long hoàn toàn không phải người bình thường.
Vừa rồi có một chi tiết, đối phương có thể nói chính xác địa chỉ thành phố của Diệp Vĩnh Khang, mà IP máy tính của Diệp Vĩnh Khang đã được Thiên Ảnh mã hóa nghiêm ngặt.
Thiên Ảnh chịu trách nhiệm chính về công tác tình báo ở Điện Long Thần, cô ấy rất thành thạo công nghệ máy tính, nhiều lần dùng hình thức nặc danh thách thức liên minh hacker và nhiều lần giành chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!