Lúc này Lâm Quốc Thư hoàn toàn không biết phải nói gì, giống như một con động vật nhỏ đáng thương đang chờ đợi sự kết án của dã thú.
“Yên tâm đi, đó không phải là lỗi của ông, Lâm Sư Hổ đã phải trả giá cho sự thiếu hiểu biết và liều lĩnh của mình”.
Diệp Vĩnh Khang vỗ nhẹ vào vai Lâm Quốc Thư, ôn tồn nói: “Việc này đối với ông là một chuyện tốt, sau này toàn bộ nhà họ Lâm, không ai có thể ngáng chân ông được nữa”.
“Chuyện ngày hôm nay tôi có thể không tiếp tục truy cứu, nhưng ông phải nhớ kỹ, thứ nhất, sau này nếu như còn dám làm chuyện xấu, tôi có thể đảm bảo rằng ông sẽ không bao giờ có cơ hội quỳ xuống cầu xin lòng thương xót nữa!”
Lâm Quốc Thư toát mồ hôi lạnh: “Cậu Diệp yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi, sau này nhất định sẽ không làm sai chuyện gì nữa”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Thứ hai, chuyện hôm nay xảy ra ở đây, tôi hi vọng ông không tiết lộ ra bên ngoài dù chỉ là nửa từ”.
“Cho dù là Lâm Sư Hổ hay Lâm Đông, nguyên nhân cái chết của họ, tôi tin rằng ông có thể tự mình xử lý được”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Địa Tàng đang nằm trên mặt đất đã ngưng động đậy, nhẹ giọng nói: “Còn Địa Tàng, tôi không hi vọng ai đó biết đến sự tồn tại của nó, càng không muốn ai biết tung tích của nó”.
“Vâng, cậu Diệp, cậu yên tâm. Tôi biết nên xử lý thế nào”.
Lâm Quốc Thư vội vàng gật đầu trả lời.
Diệp Vĩnh Khang gật nhẹ, nháy mắt với Tần Đại Dạ ở bên cạnh một cái, Tần Đại Dạ lập tức hiểu ra, vội vàng nhấc Địa Tàng đã bất động lên, đi theo Diệp Vĩnh Khang ra ngoài trang viên nhà họ Lâm mà không quay đầu lại.
“Anh Diệp, anh đỉnh vãi chưởng, vừa rồi khi cú đấm của thứ này giáng vào người anh, cho dù là một tảng sắt cũng sẽ bị vỡ, anh lại…”
Ngay khi ba người vừa bước ra khỏi trang viên nhà họ Lâm, Tần Đại Dạ không khỏi cảm thán với Diệp Vĩnh Khang.
Mặc dù khi đó hắn đứng cách mấy mét, nhưng dựa vào luồng khí mạnh mẽ từ cú đấm đó, không khó để đoán được trong cú đấm đó ẩn chứa lực nổ đáng sợ đến mức nào.
Tuy nhiên điều đáng ngạc nhiên là anh Diệp thực sự không hề bị thương chút nào khi lĩnh trọn cú đấm này…
Phụt!
Tuy nhiên, Tần Đại Dạ còn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phun ra một ngụm máu từ trong miệng.
“Anh Diệp!”
Tần Đại Dạ và Thiên Diệp Nhi kinh ngạc thất thần, vội vàng đi tới đỡ.
“Không sao”.
Diệp Vĩnh Khang lấy khăn giấy lau vết máu trên khóe miệng, nhìn Địa Tàng đang hôn mê, không nhịn được cười nói: “Bao nhiêu năm rồi không bị người ta đánh đến phụt máu, xem ra lần này tôi thật sự lấy được kho báu rồi!”
Cú đấm vừa rồi của Địa Tàng đã khiến cho khí huyết của Diệp Vĩnh Khang trào ra, nếu không phải vì anh cưỡng ép dùng chân khí nén xuống thì cú đấm vừa rồi đủ tặng anh một vé xuống báo danh với Diêm Vương rồi.
Nhưng anh không cảm thấy xấu hổ hay tức giận về điều đó mà trái lại anh tràn đầy niềm vui không thể che giấu được.