Thế nhưng vào lúc chưa hoàn toàn kiểm soát được tình hình thì ông ta vẫn có thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Dù gì ông ta vẫn phải chịu trách nhiệm với hàng trăm người trên dưới trong nhà họ Lâm và cả tập đoàn tài chính Lâm Thị.
Là người cầm lái, ông ta buộc phải có năng lực khắc chế cảm xúc và lí trí cao hơn những người bình thường!
Lâm Quốc Thư cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, rất muốn biết thanh niên không rõ lai lịch này rốt cuộc muốn làm gì.
Diệp Vĩnh Khang vẫn bình tĩnh như thường, bắt chéo hai chân, thong dong nhả khói, như đang ngồi trong quán trà.
"Gia chủ Lâm, tôi nghe nói hình như tập đoàn tài chính Lâm Thị gần đây đập một số tiền lớn vào khai thác dầu mỏ và tài nguyên khoáng sản bên Trung Đông”.
"Hơn nữa vốn điều động còn là một con số vô cùng lớn, lên đến nửa gia tài nhà họ Lâm rồi, đúng chứ?"
Sắc mặt Lâm Quốc Thư trầm xuống: "Đây đều là những tin tức công khai, chỉ cần là người thì đều biết, lẽ nào cậu định nói cho tôi nghe mấy lời vô ích này?"
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, khẽ búng búng tàn thuốc, không trả lời câu hỏi của Lâm Quốc Thư luôn mà nói tiếp: "Lần này các công đập vào số tiền lớn như vậy, định nhân lúc dầu mỏ và khoáng sản rớt giá để bắt đáy”.
"Suy nghĩ và sáng kiến này quả không tồi. Khi giá tăng trở lại, các ông lại tiếp tục tích lũy tài nguyên trong tay rồi bán ra khi giá được đẩy lên cao đỉnh điểm. Việc này quả thật là phải dày công suy nghĩ và tiến hành”.
"Chỉ có điều, ông có từng nghĩ đến hậu quả nếu giá dầu và khoáng sản đột ngột tăng cao trước khi ông chuẩn bị xong mọi thứ chưa?"
Lâm Quốc Thư nghe xong lạnh lùng cười nói: "Tôi không cần người khác chỉ tay dạy bảo những chuyện trên thương trường”.
"Những loại tài nguyên không tái tạo như dầu mỏ và khoáng sản, cùng với tình hình quốc tế hiện nay, không có khả năng tăng giá trở lại trong một khoảng thời gian”.
Nói xong, Lâm Quốc Thư đột nhiên nhận ra mình có vẻ lạc đề, không khỏi tức giận nói: "Diệp Vĩnh Khang, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!"
"Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu không nói được điều gì có giá trị thì đừng trách tôi không khách khí!"
Đối mặt với Lâm Quốc Thư đằng đằng sát khí, Diệp Vĩnh Khang chỉ cười nhẹ, sau đó lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
"Gia chủ Lâm, tôi muốn cho ông xem một màn ảo thuật”.
"Khốn nạn!"
Bịch!
Lâm Quốc Thư cuối cùng không nhịn được nữa, hung hăng đập xuống bàn trà: "Diệp Vĩnh Khang...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!