Yên Vĩ Điệp đứng phía sau Tần Phong một lát mới chậm rãi bước lên trước, sau đó ôm lấy đầu gối mình ngồi xuống cạnh Tần Phong.
“Tôi cũng không có người thân nào trên thế giới này giống anh”.
Yên Vĩ Điệp nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà dưới chân núi, hít sâu một hơi rồi từ tốn kể lại câu chuyện của mình: “Anh may mắn hơn tôi rất nhiều, ít nhất anh còn có tuổi thơ vui vẻ và khoảng thời gian trưởng thành đẹp đẽ”.
“Còn tôi không biết mẹ mình là ai ngay từ khi sinh ra, trong ký ức chỉ có một ông bố suốt ngày say bí tỉ, mỗi lần uống rượu vào là đánh tôi gần chết”.
“Mọi ký ức về tuổi thơ của tôi đều trải qua trong sợ hãi, đói khát và lạnh giá. Trong ấn tượng của tôi, tuổi thơ chưa từng có một ngày cơm no áo ấm, chưa từng có một ngày cảm nhận được thế nào là vui vẻ”.
“Năm tôi lên năm tuổi, bố bỗng trở nên dịu dàng với tôi, lần đầu tiên luộc cho tôi hai quả trứng, đó là lần đầu tiên tôi được ăn một món ngon đến vậy”.
“Còn làm cho tôi một bộ quần áo hoa mới tinh, đó cũng là lần đầu tiên tôi được mặc đồ mới, sau đó ông ta nói với tôi rằng muốn dẫn tôi đến huyện, mua đồ ăn ngon cho tôi”.
“Lúc đó tôi cực kỳ vui, tôi chưa bao giờ vui đến thế, lần đầu tiên trong đời đi xe hơi, lần đầu tiên biết đường phố có nhiều người đến thế, nhà cũng có thể xây cao như vậy, các bạn nhỏ trong huyện có thể ăn mặc đẹp thế cơ”.
“Nhưng lúc đó có thế nào tôi cũng không ngờ đó chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng”.
“Bố dẫn tôi đến một căn nhà đổ nát ở rìa huyện, bên trong có một ông già mặt đầy vết sẹo, trông có vẻ rất hung dữ”.
“Sau khi nói với ông già kia vài câu, bố nói với tôi rằng cứ để tôi ở đây một lát, ông ta ra ngoài giải quyết chút việc rồi quay lại đón tôi, sau đó xoay người rời đi”.
“Bố vừa đi, ông già đó cười híp mắt kéo tôi lại nói là muốn tắm cho tôi, tôi rất sợ ông ta nên bèn nói muốn đợi bố quay lại”.
“Sau đó ông ta bỗng trở nên hung ác, lấy dây da quất vào người tôi, nói với tôi rằng bố đã bán tôi cho ông ta, sẽ không quay lại nữa”.
“Lúc đầu tôi còn liều mạng khóc lóc vùng vẫy đòi về, nhưng sau đó bị đánh đến mức không chịu được nữa, cũng thôi phản kháng”.
“Sau đó tôi bắt đầu cuộc sống địa ngục, ông già đó ép tôi tập trồng cây chuối, tập nhào lộn, tập xoạc chân, chỉ cần làm không tốt chút thôi cũng sẽ bị đánh rất tàn nhẫn”.
“Sau khi tập xong lại bị ông già đó dẫn đi biểu diễn ở khắp các con phố, tôi trở thành công cụ kiếm tiền của lão”.
“Nhưng tiền kiếm được đều vào túi của lão, tất cả những gì tôi nhận được hằng ngày chỉ là cơm thừa canh cặn”.