“Ồ, anh muốn thêm cái gì?”
Vương Huyền Sách tỏ vẻ khinh thường, muốn xem tên ‘con ông cháu cha’ này định bày trò gì.
Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, sau đó cười đầy ẩn ý nói: “Như này đi, bắn đá khá thú vị đấy, dù sao trên chiến trường đá cũng sẽ không thể đánh trả được”.
“Cậu bắn về phía tôi, không cần phải bịt mắt. Dù sao chẳng có ai ngốc đến nỗi ra chiến trường mà lại bịt mắt cả. Quy tắc rất đơn giản, bắn trúng tôi thì coi như tôi thua, nếu như bắn không trúng thì coi như cậu thua. Cậu thấy thế nào?”
Sau khi nghe xong câu này sắc mặt Vương Huyền Sách lập tức thay đổi!
Bảo anh ta trực tiếp nhắm bắn?
Đây rõ ràng là gây chuyện nhảm nhí!
Ngay cả khi anh cần thể diện cũng không thể đùa cợt như vậy được, khi đang chuẩn bị từ chối, Lục Phong Thần ở bên cạnh đột nhiên nói: “Làm theo lời Quân hầu nói”.
“Hả?”
Vương Huyền Sách hoàn toàn sững sờ: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, lập tức làm theo!”
Lục Phong Thần sắc bén nói: “Hơn nữa, cậu bắt buộc phải thể hiện tài bắn súng thật sự của mình, không được qua loa, đây là mệnh lệnh!”
Vương Huyền Sách lo lắng đến mức sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, trong lòng nghĩ vị sư phụ này của mình liệu có phải trúng tà rồi hay không, sao lại đưa ra quyết định nực cười như vậy?
Thấy Vương Huyền Sách không nhúc nhích, Lục Phong Thần lập tức hét lớn: “Vương Huyền Sách!”
“Có!”
“Thực hiện mệnh lệnh!”
“Vâng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!