“Ồ? Là cậu à?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là nhân viên hậu cần tên là La Hâm từng bị Tiểu Mã bắt nạt.
“Quản lý Diệp, tôi muốn thử”.
La Hâm tỏ ra đặc biệt cẩn trọng, hai tay miết chặt vạt áo, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tia sáng kiên định và quật cường.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang còn chưa mở lời, bên cạnh đã vang lên một trận cười ầm ĩ.
“La Hâm, đầu óc cậu bị cửa kẹp à? Đây là chọn vai nam chính đấy, không phải tuyển chân chạy vặt đâu!”
“Ha ha ha, cậu là một nhân viên hậu cần, cứ làm tốt chuyện bưng trà rót nước của cậu đi, chạy đến đây hóng hớt làm gì”.
“Thật nực cười, thời nay tiêu chuẩn diễn viên thấp đến vậy à?”
Đối mặt với sự giễu cợt cùng châm biếm từ bốn phía, La Hâm lúng túng cúi đầu, căng thẳng đến mức cả người run rẩy.
Diệp Vĩnh Khang thầm thở dài, tư chất tâm lý này của cậu ấy nhất định không thể nào gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng ngay khi Diệp Vĩnh Khang chuẩn bị uyển chuyển từ chối, La Hâm lại đột ngột ngẩng đầu lên, cắn răng lặp lại một lần nữa: “Quản lý Diệp, tôi vẫn muốn thử xem sao!”
“Mặc dù tôi chưa từng đóng phim, nhưng từ nhỏ tôi đã làm việc vặt ngay tại phim trường, đã xem qua không ít, cũng tự mình nghiên cứu một vài kiến thức diễn xuất”.
“Ha ha ha ha ha!”
Nghe La Hâm nói vậy, tiếng cười xung quanh lại càng lớn hơn: “Nhảm nhí, cậu cũng biết mình chưa từng đóng phim à, đây không phải là chuyện đơn giản chỉ cần nhìn là biết làm đâu”.
“La Hâm, mau về tắm rửa rồi ngủ đi, đừng có ở chỗ này mất mặt”.
Rất hiển nhiên, không có ai tin tưởng một nhân viên sai vặt ở tầng thấp nhất lại biết diễn xuất, chỉ xem La Hâm như một câu chuyện cười.
“Mọi người im lặng!”
Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên giơ tay lên ra hiệu cho mọi người yên tĩnh.
Sau đó anh bắt đầu nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.
Có thể nhìn ra La Hâm đặc biệt căng thẳng, nhưng cậu ấy lại không hề lùi bước, vẫn cắn răng nhìn thẳng vào mắt Diệp Vĩnh Khang, còn quật cường lặp lại câu nói kia một lần nữa: “Quản lý Diệp, tôi muốn thử một lần!”
Sau mấy giây do dự, Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, ra hiệu cho Quách Đào ở bên cạnh.
Bởi vì Quách Đào cũng từng vượt khó đi lên, nên ông ấy đối xử với La Hâm cũng rất phải phép, mặc dù trong lòng ông ấy cũng không tin La Hâm biết diễn, chỉ là ông ấy không muốn làm đối phương tự ái mà thôi.