Trên đỉnh núi.
"Đồ chó, chưa ăn cơm à? Bò nhanh lên!"
Sử Nam Bắc đang cầm roi và tra tấn Chu Kiệt theo một cách khác.
Chu Kiệt lúc này khổ không thể tả, toàn thân máu me bê bết, sống không bằng chết.
Diệp Vĩnh Khang nằm nửa người trên chiếc ghế mây bên cạnh, hơi nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
"Khởi bẩm Điện Chủ, từ đường mòn núi có hơn chục người đang đi lên, ngài có muốn cản lại không ạ?"
Một người bước tới báo cáo.
"Ồ? Đây là đội tiên phong của nhà họ Chu sao? Để bọn họ lên".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Một lúc sau, hàng chục người đã từ con đường mòn lên đến nơi.
"Anh có phải là anh Diệp không?"
Người đầu tiên nói: "Chúng tôi ở đây để giải cứu anh Diệp theo lệnh của cô Lâm!"
"Phía sau núi có một con đường mòn. Nhà họ Chu không bố trí quân ở đó. Xin anh Diệp lập tức theo chúng tôi theo đường mòn xuống núi!"
Vừa nói xong, bầu không khí bên cạnh đột nhiên trở nên kỳ quái.
Đặc biệt là Sử Nam Bắc, lập tức phá lên cười ha hả.
Điện Chủ của Điện Long Thần cần người giải cứu?
"Cô Lâm?"
Diệp Vĩnh Khang hơi sững người, chợt nhớ ra hình như bạn thân của Hạ Huyền Trúc mang họ Lâm.
Có vẻ như cô gái đó khá nghĩa khí đấy!
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy đâu!"
Lúc này, phía trước vang lên một tiếng hét lớn.
Ầm một tiếng, một đám người đông nghịt bước ra khỏi khu rừng.
Trên đỉnh núi có một khu đất bằng phẳng rất rộng, nhóm người lập tức tràn đầy ra khu đất đó, ước chừng ít nhất phải hai mươi nghìn người!
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặc vest và hai ông già mặc áo choàng vải.
"Bố, cứu con!"
Chu Kiệt nhìn thấy thế, mắt hắn chợt sáng lên!
"Kiệt Nhi..."
Khi Chu Chí Long nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Chu Kiệt, ông ta lập tức cả giận run lên, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh!
Chỉ vào Diệp Vĩnh Khang giận dữ hét lên: "Mau thả con trai tao ra, nếu không tao sẽ giết cả nhà mày, nghiền xương thành tro!"
Diệp Vĩnh Khang nhướng mi chậm rãi nói: "Ồng là bố của con chó này nhỉ, ông quản không kĩ, giờ tôi đang giúp ông dạy nó này, không phải ông nên cảm ơn tôi à?"
"Láo toét!"
Chu Chí Long hét lớn một tiếng: "Chết đến nơi còn già mồm, tao muốn xem lát nữa mày cầu xin tao thế nào đấy!"
"Người đâu, đập nát xương thằng chó này cho tao!"
Ông ta vừa dứt lời, mười mấy người phía sau lập tức lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
"Anh Diệp, anh đi trước đi, chúng tôi chặn đường cho!"
Lúc này, mười mấy vệ sĩ nhà họ Lâm cũng hành động, lao tới để chống trả quyết liệt với hàng chục người nhà họ Chu.
Lần này, Lâm Tĩnh cử đến vệ sĩ tinh nhuệ nhất của nhà họ Lâm, sau một trận đấu kịch liệt, tuy có vài người ngã xuống nhưng đã đánh gục được mười mấy người nhà họ Chu.
"Ồ? Đây không phải là vệ sĩ của nhà họ Lâm sao?"
"Nhà họ Lâm lần này muốn trôi vào vũng bùn à?"
"Haha, thú vị, thú vị lắm!"
Ông cả nhà họ Chu, lão già mặc áo xanh vỗ vỗ tay: "Nếu đã như vậy, sau này nhà họ Lâm cũng không cần tồn tại nữa".
Nói xong ba người chậm rãi đi ra từ phía sau lão.
Cả ba người đều có mái tóc dài, cao lớn vạm vỡ, nước da màu đồng, trên người mang đầy khí tức nguyên thủy nhất của dã thú! Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Một người trong số họ ngoắc ngoắc ngón tay về phía vệ sĩ của nhà họ Lâm, trong khi hai người còn lại thì hai tay khoanh trước ngực, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Vệ sĩ của nhà họ Lâm hiển nhiên cũng bị chọc giận, trợn tròn hai mắt, hét lớn một tiếng, lao thẳng về phía người kia.
Bùm!
Tuy nhiên, người đó chỉ cần đánh nhẹ một cái, mười mấy vệ sĩ của nhà họ Lâm đều bị đánh bay ra xa dù họ ở cách hắn hai ba mét!
Hít---
Những người nhà họ Chu hít sâu một hơi.
Ngay cả Chu Chí Long và ông hai mặc áo xám cũng không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn về phía lão già áo xanh.
Có vẻ như thân thủ ba anh em Hổ Thị thực sự ghê gớm, vượt xa dự liệu của họ!
"Tao có thể cho mày một cơ hội".
Ông cả áo xanh nhìn Diệp Vĩnh Khang, nhẹ nói: "Mày có bao nhiêu người, cứ gọi tới đây, nếu có thể cầm cự trong vòng một phút không chết trong tay ba tên gia nô bất hảo của tao thì chuyện này còn có chỗ để thương lượng".
"Nhưng nếu thua thì thả người trước, sau đó có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói sau".
Ông cả đang sử dụng kế hoãn binh, hiện tại Chu Kiệt vẫn ở trong tay đối phương, bọn họ không dám tùy tiện công kích.
Phụt--
Dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười từ ai đó ở bên cạnh.
"Thằng mập, mày cười cái gì!"
Người tóc dài vừa ra tay trừng mắt nhìn Sử Nam Bắc, cho rằng hành động của đối phương là một sự thiếu tôn trọng đối với chúng!
"Không có gì, tao cười tao thôi, mấy người cứ tiếp tục đi, hahahaha!"
Sử Nam Bắc thực sự không thể kìm được.
Nhìn những người trước mặt này giống như nhìn những kẻ thiểu năng.
Cái này giống như một đám trẻ mẫu giáo đang buông lời đe dọa nghiêm túc với một vận động viên Sanda chuyên nghiệp vậy.
"Muốn chết à!"
Ba anh em nhà họ Hổ Thị hoàn toàn phẫn nộ, gầm lên một tiếng, xông thẳng về phía đối phương!
Phải nói rằng, cái danh tàn ác của ba anh em nhà họ Hổ Thị quả thực không phải hư danh.
Cho dù là lực khi tức giận, tốc độ ra đòn vẫn rất chuẩn xác, đã đạt đến một trình độ cực kỳ khó tin!
Nhưng…….
Ba anh em nhà Hổ Thị sẽ không bao giờ ngờ được, đối thủ mà mình đang đối mặt lúc này là ai!
Là một trong năm Đại Thiên Vương của Điện Long Thần đấy!
Trên chiến trường, Sử Nam Bắc có một cái tên vang dội, đáng sợ nhưng cũng có chút ghê tởm…. Sử thần!
Bùm!
Một giây tiếp theo, kèm theo một tiếng động lớn.
Mọi người đều chết lặng.
Ba anh em Hổ Thị lao đến trước mặt gã béo, cách đó ít nhất khoảng năm mét, họ đã thấy gã béo phẩy tay nhẹ như đuổi ruồi vậy.
Nhưng ba người bọn họ bị một lực cực lớn đánh bay về phía sau!
Bộp một cái xuống nền đất, mắt trợn ngược, một ngụm máu từ trong miệng phun ra, sau đó tắt thở!
Không khí im lặng ngay lập tức!
Bả vai lão già áo xanh lập tức co rúm lại: "Mày...... Mày là ai?"
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tin được, ba anh em nhà Hổ Thị trong mắt họ đã là bất khả chiến bại rồi.
Nhưng bây giờ, lại bị người ta phẩy nhẹ, giết chết chỉ bằng một chiêu!
"Thả người trước, có gì chúng ta từ từ thương lượng!"
Chu Chí Long lấy lại tinh thần, tiến lên trầm giọng nói: "Hành động này của cậu bây giờ chẳng phải anh hùng hảo hán gì, giam giữ con tin thì có bản lĩnh gì chứ!"
Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là trước tiên phải giải cứu Chu Kiệt, cho nên Chu Chí Long chỉ có thể dùng biện pháp mềm mỏng cùng kích tướng.
Bằng không, người vẫn ở trong tay đối phương, cho dù bọn họ có vạn quân cũng không dám hành động hấp tấp.
"Ồ? Thật sao? Nếu nói như vậy..."
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên vươn lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng để lên đầu Chu Kiệt, giống như đang vươn tay bắt lấy một quả bóng.
"Mau thả tao ra, chuyện hôm nay còn có thể thương lượng, bằng không..."
Chu Kiệt cũng nói to, nhưng hắn chỉ mới nói được nửa lời thì đã không còn biết gì nữa.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên co ngón tay lại, chỉ nghe thấy bùm một tiếng ...
Không khí xung quanh lập tức đông đặc, mọi người trợn tròn mắt!
Người nhà họ Chu hung dữ, độc ác, làm vô số chuyện tày trời, người chết trong tay họ nhiều vô kể!
Nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy.
"Bây giờ con tin đã không còn nữa, bây giờ công bằng rồi chứ".
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói, trên mặt không có biểu cảm gì.