“Được, vậy đến trường quay xem đi”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu rồi đi theo Hoàng Đào dọc theo một con phố cổ kính.
Trên đường đi, Hoàng Đào đã giới thiệu cho Diệp Vĩnh Khang tình hình chung của cơ sở điện ảnh và truyền hình này, cũng như một số văn hóa ở đây.
Mà Diệp Vĩnh Khang không khỏi liếc người này vái cái, phát hiện người này mặc dù luôn cư xử khiêm nhường biết điều với mình, thậm chí còn có chút cảm giác như chân chạy vặt.
Nhưng nhất định không phải một kẻ phế vật chỉ biết nịnh nọt, thái độ ông ta nói chuyện rất điềm tĩnh, có tổ chức và chỉ vài câu đã giúp Diệp Vĩnh Khang hiểu sâu hơn về cơ sở điện ảnh và truyền hình này.
“Nghe sếp Hạ của các ông nói ông đã làm việc ở đây nhiều năm?”
Diệp Vĩnh Khang tiện mồm hỏi một câu.
“Vâng, trước đây tôi là người của sếp Quách, đương nhiên bây giờ cũng vậy, tuy nhiên bây giờ đại boss đã biến thành sếp Hạ rồi ha ha”.
“Khi cơ sở điện ảnh và truyền hình này mới được thành lập, tôi đã ở đây rồi. Những năm qua tôi luôn phụ trách ở đây nên tôi hiểu rất rõ về nơi này. Nếu sau này có chuyện gì không hiểu, anh Diệp có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào, điện thoại của tôi luôn hoạt động 24/24”.
Hoàng Đào cười đáp.
Trong lúc nói chuyện, cả hai đã đi đến một con phố, Hoàng Đào chỉ vào đám đông phía trước, cười nói: “Anh Diệp, đây chính là phim trường. Hôm nay diễn cảnh đánh nhau, nhân vật chính bộc lộ tất cả sức mạnh thực sự của mình, đặc sắc lắm đây!”
Bụp!
“Đồ rác rưởi, mày muốn dằn mặt tao à?”
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng chửi của một người đàn ông.
Diệp Vĩnh Khang không khỏi khẽ nhíu mày, vẻ mặt của Hoàng Đào đột nhiên thay đổi, ông ta vội vàng giải thích: “Xin lỗi anh Diệp, để tôi qua đó xem xảy ra chuyện gì!”
Diệp Vĩnh Khang cũng đi theo Hoàng Đào vào trong phim trường, thấy tất cả nhân viên bên trong đềm sa sầm mặt mày, biểu cảm đặc biệt lo lắng.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trông thật thà và nhút nhát đang rùng mình vì sợ hãi, liên tục nói xin lỗi một thanh niên mặc quần áo cổ trang đang ngồi trên ghế.
Trên đất vương vãi mảnh tách trà bị vỡ cùng với nước trà bắn tung tóe khắp nơi.
“Anh Mã, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, xin lỗi…”
“Mẹ kiếp, xin lỗi nếu như có ích thì còn cần cảnh sát làm gì!”
Thanh niên mặc đồ cổ trang không chịu bỏ qua: “Quỳ xuống, liếm sạch bã trà trên mặt đất, chuyện hôm nay coi như xong!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!