Trần Tiểu Túy thò đầu ra khỏi cửa sổ xe gọi lớn, nhưng người kia không hề phản ứng lại, giống như không nghe thấy.
“Tịnh…”
Trần Tiểu Túy vừa định gọi lại thì Trương Tịnh đột nhiên như bị kinh sợ bởi thứ gì đó, bất chợt chạy như bay lên núi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất nơi rừng rậm.
“Tịnh Tịnh làm sao thế?”
Trần Tiểu Túy vô cùng khó hiểu, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Có vấn đề”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, phát hiện ra có điểm không hợp logic.
Không chỉ phản ứng của Trương Tịnh khác thường, mà anh cũng đang suy nghĩ xem Trương Tịnh đến đây bằng cách nào.
Chỗ này vô cùng hẻo lánh, bình thường vốn chẳng ai thèm tới, Diệp Vĩnh Khang không nhìn thấy xe của Trương Tịnh, cũng không thấy dấu vết bánh xe để lại, cho nên Trương Tịnh đã đến đây bằng cách nào?
Không thể nào đi bộ tới được!
Ầm ầm!
Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động cơ, một chiếc Mercedes Benz Big G rất lớn lao đến nhanh như chớp.
“Hai người đều đến rồi à”.
Cửa xe bật mở, Mao Nhất Trụ khoác một bộ trang bị ngoài trời, lưng đeo balo nhảy xuống.
“Ừ…”
Trần Tiểu Túy vừa định đáp lời, lại bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi!
Trương Tịnh cũng bước xuống từ trên xe.
“Tịnh Tịnh, ban nãy cậu…”
Trần Tiểu Túy sợ đến mức không biết nên nói gì, trợn mắt nhìn Trương Tịnh.
“Ban nãy mình làm sao cơ? Sao sắc mặt cậu kém thế, cơ thể không khỏe à?”
Trương Tịnh mặc đồ thể thao, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Trần Tiểu Túy nên vội hỏi.
“Ban nãy cậu… Ban nãy…”
Trần Tiểu Túy định kể lại cảnh tượng mới trông thấy hồi nãy, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói ngắt lời: “Ban nãy tôi và Tiểu Túy có nói về chuyện trên núi Lan Đình, cô ấy hơi căng thẳng thôi”.
“Ồ, có gì mà căng thẳng chứ”.
Mao Nhất Trụ vỗ ngực tự tin cười nói: “Có tôi ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”