“Ôi, tôi đâu thể oán trách Tiểu Tuý được, nói ra thì tôi cũng nên gặp phải báo ứng”.
Lão phu nhân nhà họ Trần ngửa mặt cười khổ.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Tiểu Tuý đi từ trên tầng xuống, biểu cảm hết sức bình thản.
“Hay là chúng ta tìm một nơi khác tổ chức lại tiệc mừng thọ cho bà nội đi?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười mở cửa xe, cũng không hỏi quá nhiều ban nãy trong phòng bao đã xảy ra chuyện gì, anh tin rằng Trần Tiểu Tuý tự có cách xử lý của cô ấy.
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng không hề lo lắng Trần Tiểu Tuý sẽ mềm lòng.
Diệp Vĩnh Khang quá hiểu Trần Tiểu Tuý, cô ấy có rất nhiều điểm giống với anh.
Nếu như Trần Tiểu Tuý mà lớn lên bên trong thế giới ngầm thì thành tựu mà cô ấy có thể đạt được tuyệt đối sẽ không ít hơn Diệp Vĩnh Khang.
“Được, em gọi Tịnh Tịnh tới luôn, chúng ta tổ chức lại một buổi tiệc mừng thọ thật hoành tráng cho bà nội, để bà nội thật vui vẻ, bà nội, bà thấy thế có được không?”
Trần Tiểu Tuý thân mật khoác lấy cánh tay của lão phu nhân nhà họ Trần, mang theo giọng điệu nũng nịu, cả gương mặt trông như một đứa trẻ.
“Được, được, được, hôm nay bà nghe theo mấy đứa hết”.
Lão phu nhân nhà họ Trần kéo lấy tay của Trần Tiểu Tuý, trong mắt ngập tràn vẻ yêu thương.
Cảnh tượng này khiến Diệp Vĩnh Khang cảm thấy rất ấm áp, đây mới là dáng vẻ mà Trần Tiểu Tuý nên có.
Trên người cô ấy có quá nhiều ánh hào quang rực rỡ, người con gái kỳ tài, mạnh mẽ, thiên tài kinh doanh...
Trong mắt rất nhiều người, Trần Tiểu Tuý chính là một nữ thần cao không với tới, chỉ nhìn chứ không thể với tới được.
Thế nhưng bước ra khỏi những ánh hào quang này, cô ấy cũng chỉ là một cô gái hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, chỉ có cô ấy mới hiểu phía sau những ánh hào quang này có bao nhiêu đau xót, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu đêm dài thức trắng.
Ba người chọn một căn phòng bao bài trí đơn giản nhưng lại cực kỳ tinh tế.
Gọi một vài món ăn thoạt nhìn không quá xa hoa nhưng lại có hương vị tuyệt ngon.
Trần Tiểu Tuý châm thuốc còn Diệp Vĩnh Khang thì gắp đồ ăn cho lão phu nhân nhà họ Trần, trái bà nội phải bà nội gọi cực kỳ thân thiết, khiến cho gương mặt đầy nếp nhăn của lão phu nhân nhà họ Trần vui vẻ không thôi.
“Tốt quá, tốt quá, tốt quá đi thôi, đã lâu lắm rồi bà không vui như vậy”.
Khoé mắt lão phu nhân nhà họ Trần ngấn lệ, thở dài cảm khái một câu.
Câu nói này tuyệt đối phát ra từ trong nội tâm, mặc dù bà ta là gia chủ nhà họ Trần, được hưởng quyền lợi vinh hoa phú quý mà bao nhiêu người ngưỡng mộ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!