“Quy mô của mỏ dầu lần này còn lớn hơn rất nhiều so với mấy mỏ dầu trước kia của chúng ta, nhà họ Từ lại tăng thêm một đẳng cấp nữa rồi, chuyện vui lớn đấy!”
Nghe thấy lời này, không khí cả phòng bao lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Từ Viễn Chí vui tới mức hét toáng lên: “Thật sao bố, thế thì tốt quá rồi, ha ha ha ha ha, lần này có thể chia cho con bao nhiêu cổ phần thế?”
“Thằng nhóc nhà con chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng thôi, ngày nào cũng nghĩ cái gì vậy chứ, bố cũng chỉ có một đứa con trai là con, tài sản trong nhà không phải sớm muộn gì cũng là của con hết sao? Vội cái gì, thật đúng là”.
Đầu dây bên kia lên tiếng.
Từ Viễn Chí cười ha ha nói: “Hình như cũng đúng là như thế nhỉ, ha ha ha ha, bố, kể cho bố nghe một chuyện này buồn cười lắm”.
“Ban nãy có một thằng nhà quê còn nói trước mặt con rằng hắn sẽ khiến cho nhà họ Từ chúng ta đi đời chỉ trong phút chốc, ha ha ha ha!”
“Cái gì? Ai lại to gan thế?”
Đầu dây bên kia trầm giọng nói: “Dám nói nhà họ Từ chúng ta như vậy, con còn làm cái gì nữa thế, giờ bố lệnh cho con vả nát cái miệng chó má của cậu ta!”
“Được, giờ con sẽ bắt tên nhà quê đó phải trả giá, bố, cứ thế đã nhé”.
Từ Viễn Chí cười ha ha cúp điện thoại, sau đó cười mỉa nói với Diệp Vĩnh Khang: “Đồ nhà quê, đã nghe thấy chưa? Không phải anh nói sẽ lật đổ nhà họ Từ chúng tôi chỉ trong phút chốc sao?”
“Để cho anh thất vọng rồi, nhà họ Từ chúng tôi lại lấy được một mỏ dầu nữa, ban nãy anh cũng đã nghe rồi đấy, bố tôi bảo tôi vả nát cái miệng chó má của anh!”
“Chỉ có điều, tôi vẫn cảm thấy như thế quá dễ dàng cho anh”.
Từ Viễn Chí vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào cửa sổ: “Thế này đi, anh nhảy từ đây xuống dưới, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra”.
Lời này vừa được thốt ra, một người nhà họ Trần đứng bên cạnh không khỏi lẩm bẩm: “Đây là tầng mười hai đấy, bên dưới đều là đường xi măng, nhảy xuống không phải sẽ chết luôn sao?”
Từ Viễn Chí cười lạnh lùng nói: “Tôi lại chẳng lo được hết mấy chuyện đó, dù có ngã chết, ngã tàn phế hay là may mắn không xảy ra vấn đề gì thì cũng là chuyện của hắn, thằng nhà quê, còn ngây ra đấy làm gì, mau nhảy xuống ngay cho tôi!”
“Từ Viễn Chí, cháu đừng quá đáng quá!”
Lúc này, lão phu nhân nhà họ Trần đột nhiên nổi giận nói: “Có chuyện gì thì không thể bình tĩnh bàn bạc sao, cứ dồn ép người ta vào chỗ chết làm gì”.
“Nếu như hôm nay cháu ép cậu ta thì bà già này cũng sẽ nhảy xuống dưới cùng với cậu ta!”
“Ha ha, tuỳ bà!”
Từ Viễn Chí nhìn lão phu nhân nhà họ Trần rồi cười khẩy nói: “Bà cụ Trần, bà đừng có mà đe dọa tôi, ở trước mặt Từ Viễn Chí tôi, bà chẳng là cái thá gì cả!”
“Hơn nữa, hôm nay tôi cũng rõ luôn, bà đã lựa chọn làm kẻ thù của tôi rồi, những ngày tháng tiếp theo, bà và cả cái nhà họ Trần đừng mơ được sống yên ổn!”
“Cậu…”
Lão phu nhân nhà họ Trần tức tới phát run.
Khiến bà ta nổi giận thật ra không chỉ có những lời này của Từ Viễn Chí.
Mà là bà ta phát hiện ra lúc Từ Viễn Chí uy hiếp mình, đám người nhà họ Trần ở phía đối diện chẳng có một ai lên tiếng, tất cả mọi người đều đứng nguyên tại chỗ mà trầm mặc.
Hơn nữa có mấy người còn dùng ánh mắt lạnh lùng và chế nhạo để nhìn mình!