“Chuyện này không thể nào, đột nhiên nói mất là mất…”
Trần Sương vội vàng la lên: “A Minh, trước tiên anh phải tỉnh táo lại, chỉ là thị trường chứng khoán bị tác động thôi, bây giờ anh bán hết toàn bộ cổ phần trong tay ngay đi, cùng lắm thì tổn thất một chút, sau này còn có thể kiếm lại…”
“Tổn thất một chút ư?”
Triệu Hưng Minh nhìn Trần Sương cười khổ nói: “Vốn chủ sở hữu bị đóng băng, giá cổ phiếu rớt đến chạm đáy, toàn bộ tập đoàn tài chính nhà họ Triệu không chỉ biến thành hư không mà còn thiếu nợ gần năm mươi tỷ!”
“Dựa trên tỷ lệ cổ phần mà anh nắm giữ, ít nhất anh phải trả lại món nợ một tỷ, nếu không sẽ phải đi tù…”
Nói đến đây, Triệu Hưng Minh dường như đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giơ hai tay nắm lấy bả vai Trần Sương sốt sắng nói: “Sương à, em cho anh mượn trước một tỷ, anh biết nhà họ Trần các em có tiền mà”.
“Để anh trả nợ trước, nếu không anh sẽ phải đi tù, anh thật sự không muốn ngồi tù đâu, một tỷ cũng đủ để anh phải ngồi trong đó cả đời”.
“Sương à, mau, một tỷ, cho anh mượn một tỷ…”
“Anh bị điên à?”
Sau khi Trần Sương phản ứng lại, đột nhiên trở mặt hung hăng đẩy Triệu Hưng Minh ra, còn lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ly hôn”.
“Cái gì?”
Triệu Hưng Minh trợn mắt nói: “Em nói gì vậy Sương? Em đang đùa anh à? Được rồi được rồi, em đừng nóng giận, nếu em không thích anh thì ly hôn cũng được, nhưng em cứ nói nhà họ Trần cho anh mượn một tỷ trước…”
“Anh nằm mơ đi, lại còn một tỷ, mơ mộng gì đấy?”
Trần Sương lúc này giống như biến thành một người khác, lạnh lùng quắc mắt với Triệu Hưng Minh, vẻ mặt coi thường.
Còn nói lớn về phía mọi người: “Mấy người còn ngẩn ra đó làm gì, tôi với người này đã không còn quan hệ gì rồi, còn không mau đuổi hắn ra ngoài”.
Mọi người sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì có mấy người nhào tới túm lấy Triệu Hưng Minh kéo ra phía ngoài.
Bọn họ đều hiểu được ý của Trần Sương, bây giờ Triệu Hưng Minh không những hai bàn tay trắng mà còn đeo trên lưng món nợ khổng lồ, lúc này phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với hắn, tuyệt đối không thể để hắn liên lụy đến mình.
“Các người là đồ vong ân phụ nghĩa lòng lang dạ sói, các người sẽ không được chết tử tế đâu, không không không, tôi nói sai rồi, van xin các người cho tôi mượn một tỷ đi, tôi thật sự không muốn ngồi tù đâu!”
Triệu Hưng Minh lúc này từ thiên đàng trong chớp mắt đã rớt vào địa ngục, ngay cả đầu óc cũng đã không còn tỉnh táo.
“Chờ một chút”.