Bụp!
Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh hung hăng đập bàn giận tím mặt, chỉ vào lão phu nhân tức giận nói: "Bà già kia, khốn kiếp, chuyện này là do bà tự làm tự chịu!"
"Từ nay, nhà họ Trần có thể tuyên bố lụn bại được rồi, một cuộc điện thoại của tôi...”
Bốp!
Bốp!
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng bạt tai chói tai.
Cơ thể của Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh đột nhiên xoay mạnh mà bay ra sau, đập mạnh vào tường rồi ngã nhào xuống đất.
Bên má của bọn họ lập tức sưng lên như cái bánh bao màu tím sẫm, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi cùng vài cái răng.
Mọi người đều sững sờ trước khoảnh khắc bất thình lình này.
"Vĩnh Khang!"
Trần Tiểu Túy là người phản ứng đầu tiên, chuẩn bị đi lên túm lấy cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, nhưng khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại liếc nhìn mình, Trần Tiểu Túy vội vàng dừng lại.
Cô ấy có thể hiểu được ý trong ánh mắt Diệp Vĩnh Khang.
Hành động của Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh ngày hôm nay đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang, bây giờ đã đến lúc họ phải trả giá.
Mặc dù trong lòng hơi băn khoăn, dù sao đây cũng là tiệc mừng thọ của bà nội, nhưng chỉ cần là việc mà Diệp Vĩnh Khang quyết định, Trần Tiểu Túy sẽ không bao giờ ngăn cản.
Việc của đàn ông, nếu phụ nữ không giúp được gì thì hãy im lặng đừng làm loạn thêm, Trần Tiểu Túy rất hiểu đạo lý này.
"Làm càn, phản rồi phản rồi, anh đang tự tìm cái chết...”
Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí định thần lại, vội vàng nổi nóng với Diệp Vĩnh Khang.
Cả hai đều là cậu chủ của gia đình vô cùng giàu có, từ nhỏ đến lớn đã phải chịu uất ức như vậy khi nào đâu?
Bụp bụp!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lúc này cũng không còn khách sáo như trước, anh tung chân đá hai cước đáp trả tiếng gào thét của hai người đó.
"Nếu như cảm thấy chưa được đánh chưa đủ thì cứ tiếp tục!"
Diệp Vĩnh Khang nói lớn.