Những lời giải thích này của Trần Quảng kỳ thực vô cùng gượng ép, nếu là bình thường thì chắc hẳn ngay cả lừa học sinh tiểu học cũng chẳng được.
Thế nhưng mấy lời này lại được nói ra từ miệng Trần Quảng, hơn nữa con dấu danh dự và thuốc lá đều đang ở ngay trước mắt, dù cho trong lòng có hoài nghi tới mức nào thì cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Tiểu Diệp à, hoá ra còn có chuyện này, cậu cũng không chịu nói sớm, ban nãy thật sự đã trách nhầm cậu rồi”.
Lão phu nhân nhà họ Trần vội vàng tỏ ý xin lỗi Diệp Vĩnh Khang.
“Đúng thế, sao ban nãy anh Diệp không nói sớm chứ”.
“Ôi, đều là hiểu nhầm cả, nói ra thì tốt rồi, anh Diệp mau ngồi xuống, ăn thêm mấy món ngon này đi, lát nữa nhớ để lại phương thức liên lạc nhé”.
“Phải đó, mọi người đều là người nhà, lần này được thơm lây rồi, ha ha!”
Cả đám người đột nhiên lật mặt, hận một nỗi không thể áp mặt mình lên trên người Diệp Vĩnh Khang.
Dù là nguyên nhân gì thì đây cũng là người sở hữu con dấu danh dự!
Chỉ dựa vào thân phận này cũng đủ để khiến mọi người nịnh bợ.
“Anh Diệp, anh đúng là quá đỉnh!”
“Đây thật sự là vinh hạnh của nhà họ Trần chúng tôi!”
Tình thế trong phòng bao nảy sinh biến hoá cực lớn chỉ trong phút chốc, Diệp Vĩnh Khang ban nãy bị chà đạp bởi đủ lời chế nhạo lập tức trở thành nhân vật chính được mọi người tung hô.
“Tôi đã bảo mà, chị Tiểu Tuý là cô gái ưu tú nhất của nhà họ Trần chúng ta, người đàn ông lọt vào mắt chị ấy cũng là hạc giữa bầy gà!”
Ngay cả Trần Tiểu Tuý ban nãy bị người ta chửi rủa đòi xoá tên khỏi gia phả cũng trở thành “cô gái ưu tú nhất” của nhà họ Trần ngay tức khắc.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Tuý chỉ cười nhạt, trong mắt mang theo vẻ chế giễu và thú vị, cảm nhận sự thảm thương của nhân tính.
Trần Tiểu Tuý và Diệp Vĩnh Khang xoay chuyển trở thành nhân vật chính chỉ trong nháy mắt.
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều tung hô hai người họ, bỏ mặc Trần Sương và Trần Lệ Bình tức tối ngồi một góc.
Mang theo khuôn mặt u ám còn có Từ Viễn Chí và Triệu Hưng Minh.
Nghe mọi người ca tụng bạn trai của Trần Tiểu Tuý ưu tú khiến cho hai người họ cảm thấy tôn nghiêm của bản thân bị sỉ nhục nghiêm trọng!
“Anh Diệp, không thể không nói, anh thật sự khiến cho tôi cảm thấy rất bất ngờ”.
Triệu Hưng Minh đột nhiên lên tiếng nói: “Không ngờ anh lại có chuyện như vậy nữa, đúng là rất đỉnh”.
“Mọi người đều cùng sống trên trái đất này, quen biết nhau chính là duyên phận, tôi còn đang đắn đo mãi khoản tiền để không hơn năm tỷ tệ trong tay tạm thời không biết nên sử dụng thế nào”.
“Nếu như tiện thì tôi muốn hỏi xem anh Diệp giờ đang làm trong ngành nghề gì, có chức vụ ra sao, giữa chúng ta có thể hợp tác hay không, đều là người một nhà, có nguồn tài nguyên tốt thì có thể chia sẻ cho nhau mà”.
Lúc Triệu Hưng Minh nói ra mấy lời này, giọng điệu rất bình tĩnh, khoé miệng còn nở một nụ cười lịch sự.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!