Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, bầu không khí trong căn phòng trở nên cực kỳ ngột ngạt, tất cả mọi người đều nghiêng đầu qua một bên, không biết nên để tay chân ở đâu, có thể thấy họ đều rất mất tự nhiên.
Diệp Vĩnh Khang nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau đó ăn ý liếc mắt với Trần Tiểu Túy, Trần Tiểu Túy cũng bày ra dáng vẻ dở khóc dở cười.
Cô ấy chắc chắn có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần ông đây không xấu hổ thì chính các người mới phải lúng túng.
Hơn nữa quả thật một mình anh đã từng đánh cả đám người, người có bản lĩnh khiến cả phòng đều lúng túng xem ra cũng chỉ có Diệp Vĩnh Khang.
Khụ khụ…
Lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan.
Mọi người vừa nghe thấy âm thanh này thì vội vàng đứng lên bước ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy quay đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Trần Lệ Bình đang đứng ngoài cửa ló đầu ra.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy.
Từ cửa chính truyền tới từng tràng tiếng cười nói, to nhất là giọng nói chói tai của Trần Lệ Bình.
Rõ ràng bọn họ đang thay đổi phương pháp cô lập Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy, cố ý làm hai người bị bẽ mặt.
“Ôi, trên người mấy người có mùi gì thế, sao lại khó ngửi như vậy?”
Ngoài cửa truyền tới giọng nói oang oang của Trần Lệ Bình.
“Gì ơ? Có mùi gì sao? Ồ ngửi thấy rồi, là mùi chua, mùi chua lè của sự nghèo đói ha ha!”
“Ái chà chà, mau mau đi dặn dò nhân viên phục vụ chuẩn bị nước khử trùng, quần áo cao cấp không thể bị ô nhiễm được, lát nữa bà nội còn phải đến đây tổ chức lễ mừng thọ đấy”.
“À, tôi hỏi mọi người một vấn đề, mọi người biết trên đời này cái gì dày nhất không?”
“Cái gì vậy?”
“Đương nhiên là người nào đó có da mặt dày nhất rồi, rõ ràng không được mời lại còn mặt dày mày dạn chạy đến đây, thật không biết trong đầu đang nghĩ cái gì nữa”.
“Chuyện này cũng không khó hiểu, bọn người hèn hạ là bất khả chiến bại mà, ha ha ha!”
Những lời ngoài cửa càng lúc càng khó nghe.
Dù là người cực kỳ bình tĩnh như Trần Tiểu Túy cũng không kiềm chế được cảm xúc mà sa sầm mặt mày.
Ầm!
Mấy phút sau, cuối cùng Trần Tiểu Túy cũng không nhịn được nữa, cô vỗ mạnh lên mặt bàn, đứng phắt dậy định xông ra nói lý với đám người ngoài cửa.
“Thôi, em đừng kích động”.