Một tên lính đứng trong top một trăm thì có gì đáng để khen ngợi chứ?
Tuy nhiên, trên thực tế thì đây không phải là chiến khu bình thường, mà là chiến khu Thiên Hải, một trong năm chiến khu xuất sắc nhất của Long Hạ!
Mà biên chế nơi Trần Quảng phục vụ chiến đấu lại là một bộ phận tinh nhuệ số một của chiến khu Thiên Hải, một thành viên của thiết vệ Thiên Hải!
Chỉ cần chọn bừa một người ở đây cũng là một nhân tài hiếm có, vô cùng tinh nhuệ đã trải qua hàng trăm lần tuyển chọn!
Mà Trần Quảng lại có một hoàn cảnh đặc biệt, cậu ta hiện là thành viên gia nhập đội ngũ thời gian ngắn nhất, kể từ khi cậu ta gia nhập chiến đội Sấm đến bây giờ mới được hơn ba tháng.
Trước đó, cậu ta là con cháu một gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi trác táng, chơi bời lêu lổng thậm chí chưa từng trải qua đợt huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp nào.
Từ một người bình thường đã lọt vào top một trăm chiến sĩ tinh nhuệ nhất của thiết vệ Thiên Hải!
Hơn nữa tốc độ tiến bộ vẫn đang nhảy vọt, chỉ với chuyện này đã đáng để Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi nhìn với ánh mắt khác!
Gừ...
Khi phóng về phía trước chừng mười mét, Trần Quảng đột nhiên hét lớn một tiếng, cơ thể vốn đã cực nhanh đột nhiên như muốn nổ tung trong tích tắc, lại lần nữa tăng tốc, hung hăng đâm vào Diệp Vĩnh Khang!
Còn bảy mét!
Còn bảy mét để giành chiến thắng!
Trần Quảng không quan tâm trận đấu này có công bằng hay không, đối thủ là hầu quân tướng, dù có bất công nhưng nếu có thể thắng một lần, đối với cậu ta mà nói, cho dù chết ngay lập tức thì đời này cũng coi là đáng giá!
Vả lại, cậu ta cũng tin rằng ngay cả khi hầu quân tướng có mạnh thế nào thì sao có thể ngăn cản mình mà không có sự trợ giúp của bất kỳ vũ khí nào chứ?
Những người còn lại cũng mím chặt môi, không rõ hầu quân tướng muốn làm gì.
Năm mét!
Lúc này Trần Quảng chỉ còn cách trước mặt Diệp Vĩnh Khang năm mét, thêm hai mét nữa là cậu ta sẽ thắng!
Với tốc độ lúc này của cậu ta, hai mét chỉ là cần một bước chân nữa mà thôi!
Bùm!
Tuy nhiên, ngay khi Trần Quảng bắt đầu chuẩn bị ăn mừng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cử động!
Đầu gối trái đột nhiên nhấc lên, rồi giậm mạnh chân lên trên mặt đất!
Hành động tưởng chừng đơn giản này bỗng chốc khiến cả mặt đất rung chuyển dữ dội.
Chỉ thấy một làn sóng khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từ chân Diệp Vĩnh Khang bắn thẳng về phía trước, giống như một quả bóng làm bằng không khí.
Làn sóng không khí đi đến đâu, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu đến nửa mét!
Trần Quảng còn không có kịp phản ứng đã bị sóng không khí này đánh bay về phía sau bảy tám mét, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.
Toàn bộ sân huấn luyện im lặng không tiếng động.
Không khí như đông cứng lại.
Mọi người cứng đờ, ánh mắt đờ đẫn, miệng không khép lại được.
Nhậm Thiên Nguyên khá hơn một chút, không đến nỗi thất thần, nhưng khóe miệng cũng không kiềm chế được mà co giật.