Nhậm Thiên Nguyên bổ sung thêm: “Chỉ là cậu phải hiểu rõ, con dấu danh dự kia không phải cho cậu, mà là cho người thắng cuộc”.
“Giống nhau cả mà, ha ha!”
Lý Phi rất vui mừng, nghĩ thầm rằng hôm nay lại có thu hoạch bất ngờ.
Trong mắt mọi người, con dấu danh dự của chiến khu Thiên Hải là bảo vật rất giá trị, toàn bộ chiến khu chỉ có ba cái, tượng trưng cho sự công nhận và vinh dự tối cao.
Cho tới nay, bao gồm cả chỉ huy của sáu chiến đội bọn họ chưa có ai nhận được con dấu danh dự.
“Cậu đừng vui mừng quá sớm”.
Nhậm Thiên Nguyên cau mày nhìn Lý Phi rồi nói: “Nếu đã có thưởng thì phải có phạt”.
“Tôi sẽ tự tay giao con dấu danh dự cho người thắng cuộc”.
“Nhưng người thất bại cũng phải bị trừng phạt”.
Nhậm Thiên Nguyên vừa nói, vừa nhìn xung quanh, rồi chỉ vào một chiếc mũ sắt đã bị đạn bắn vỡ nát, nói: “Nếu ai thua, phải đội chiếc mũ sắt đó để cho mọi người chiêm ngưỡng trong ba ngày”.
Vừa dứt lời, Lý Phi lại bối rối: “Sếp Nhậm, chuyện này không tốt lắm đâu, dù sao cũng là hầu quân tướng...”
Kể cả Lý Phi cũng cảm thấy hình phạt này hơi quá mức, dù sao đối phương cũng là hầu quân tướng, nếu thật sự làm như thế thì thể diện sẽ bị ném sạch.
“Thưởng phạt không phân biệt chức vụ cao hay thấp, nói chuyện bằng bản lĩnh, quân hầu cũng không lên tiếng, lẽ nào cậu lại có ý kiến?”
Nhậm Thiên Nguyên trầm giọng nói.
Mặc dù hình phạt này hơi quá đáng, cũng chưa hỏi ý kiến của Diệp Vĩnh Khang, nhưng ông ấy biết, những thứ này vốn dĩ không quan trọng.
Bởi vì ông ấy hiểu rất rõ, dù có ba mươi Lý Phi cộng thêm vận may thì cơ hội chiến thắng vẫn bằng không!
Bởi vì đối thủ của anh ta là hầu quân tướng!
"Vậy... hay là không đấu nữa?"
Hình phạt này của Nhậm Thiên Nguyên lập tức khiến Lý Phi lo lắng bất an.
Tuy rằng anh ta ngạo mạn, cũng không quá coi trọng hầu quân tướng có vẻ ngoài bình thường, thậm chí nhìn hơi nho nhã và nhỏ hơn anh ta vài tuổi.
Anh ta cũng rất muốn vạch trần tên này, anh ta đoán tên này tám phần là đầu cơ trục lợi hoặc là nhờ quan hệ mới có thể có được danh hiệu như vậy.