"Sao ông dài dòng thế, mẹ nó, lại sao nữa hả?"
Sư Tử Hà Đông trông rất sốt ruột, tất cả những gì ông ta đang nghĩ lúc này là làm thế nào để lóc thịt Diệp Vĩnh Khang ra.
"Sư Gia, ông đi qua Đông Hải, đó là vinh hạnh của toàn bộ Đông Hải chúng tôi. Nếu tôi không mời Sư Gia một ly thì sẽ bị người ta nói không phải phép mất".
"Nếu Sư Gia không chê, tôi đã chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon, còn mời Sư Gia cùng các anh em đây vài ly!"
"Đệch mẹ, ông điên à?”
Sư Tử Hà Đông đột nhiên điên lên: "Ông tưởng tôi đang đi du ngoạn đấy à? Mẹ nhà nó, còn uống rượu cơ đấy, ai mà thèm vài chén rượu của nhà ông chứ?"
"Mẹ nó, dùng dằng nãy giờ làm chậm trễ nửa tiếng rồi, mau tránh ra, không thì đừng tránh tôi ác!"
Sư Tử Hà Đông vừa nói vừa giận dữ bước vào xe.
Lần này bác Hải không nói thêm nữa, lão ta biết mình đã cố gắng hết sức, tìm mọi cách để Diệp Vĩnh Khang có hơn nửa canh giờ, mong anh sẽ không để lão ta thất vọng!
Tuy nhiên, vào lúc này, một điều bất ngờ đã xảy ra.
"Sư Tử Hà Đông, ông dám vô lễ với Hải Gia, đi chết đi!"
Với một tiếng hét giận dữ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh bác Hải, với ánh đao lạnh lùng, hắn lao thẳng về phía Sư Tử Hà Đông.
"Dừng tay!"
Bác Hải tái mặt vì sợ hãi.
Người lao tới chỉ là một người giúp việc cận bình thường của lão ta, chịu trách nhiệm việc pha trà, rót nước, vóc người rất gầy yếu, nên nếu là về phương diện vũ lực, một người bình thường hơi mạnh một chút cũng có thể đạp ngã anh ta.
Hơn nữa, thân phận người giúp việc là thấp nhất của bác Hải, thường chỉ cần làm việc là được, đừng nói đến việc tự tiện hành động, coi như hơi nhiều lời một tí cũng sẽ bị phạt.
Vì vậy, bác Hải tính toán kĩ càng như nào đi chăng nữa, cũng không ngờ một tên đầy tớ quèn như vậy lại làm ra chuyện có thể so sánh với việc kích nổ bom nguyên tử!
"Lãnh Tu, ngăn hắn lại!"
Bác Hải giận dữ hét lên.
Trên thực tế, Lãnh Tu đã không chờ đến khi bác Hải ra lệnh, cơ thể của anh ta đã phi về phía trước từ lâu, muốn ngăn chặn hành vi khủng khiếp của đối phương càng sớm càng tốt.
Tuy nhiên, khoảng cách hai bên quá gần, lần này lại quá đột ngột, cho dù Lãnh Tu cố hết sức, vẫn chậm một chút.
Rắc-
Sư Tử Hà Đông thuận tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, đưa tay bóp nát rồi tức giận hét lên: "Mẹ nó, mày dám hành thích tao à?”
Người giúp việc kia nhăn nhó vì cơn đau dữ dội, hắn cười phá lên: "Ông là cái thá gì? Hải Gia chúng ta nói rằng đã muốn giết ông từ lâu, nhưng ông ấy lo nghĩ quá nhiều, cái mạng quèn của tôi, tùy ông!"
Nói xong, hắn quay đầu lớn tiếng nói: "Hải Gia, tôi đi trước. Đời này không thể giúp cho ông, làm ông thất vọng rồi, kiếp sau tôi sẽ báo đáp ân tình của ông!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!