Sư Tử Hà Đông nhìn mọi người cất cao giọng nói: “Hôm nay tôi gọi mọi người tới, là vì muốn đến Giang Bắc làm một việc”.
“Tiểu Mai, Tiểu Chí là hai người mà tôi yêu mến nhất, ngày thường ngay cả tôi cũng không nỡ nặng lời với họ nửa chữ”.
“Nhưng họ lại chết thảm ở Giang Bắc, chết trong tay một bầy chó hoang!”
“Mọi người nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?”
Mắt Sư Tử Hà Đông đỏ ngầu, hai con ngươi tràn đầy sự tàn bạo và sát khí!
“Báo thù, báo thù, báo thù, khiến cả đám chó má đó phải đền mạng, từ từ hành hạ bọn chúng đến chết, trả thù cho Tiểu Chí và Tiểu Mai!”
Mọi người bên dưới lập tức tràn đầy lòng căm phẫn, cao giọng hò hét.
“Sư Gia, bình thường Tiểu Mai và Tiểu Chí rất quan tâm đến những môn sinh bên ngoài như chúng tôi, ai trong chúng tôi cũng rất biết ơn họ, đều coi hai người họ như người thân của mình”.
“Bây giờ, hai người họ chết thảm ở Giang Bắc, thù này không chỉ của Sư Gia mà còn là mối thù sâu nặng của tất cả môn sinh chúng tôi!”
“Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, khẩn cầu Sư Gia ra lệnh, lập tức đi đến Giang Bắc, băm vằm lũ chó hoang kia thành nghìn mảnh!”
Mọi người rối rít chờ lệnh, biểu cảm vô cùng căm giận, dĩ nhiên chắc chắn không thể nào bảo đảm những gì họ tỏ ra đều là cảm xúc chân thực, nhưng tóm lại vào lúc này thì buộc phải mang vẻ mặt này.
“Tôi còn nôn nóng hơn tất cả mọi người, có điều, chậm mười phút cũng không sao, trước hết mọi người ngồi xuống uống nước nghỉ một lát đã”.
Sư Tử Hà Đông đột nhiên nói, giọng điệu cũng theo đó mà bình tĩnh lại.
Mọi người đều hoang mang, cảm thấy đây hoàn toàn không phải tính cách của Sư Tử Hà Đông.
Sư Tử Hà Đông có thể nhận ra sự nghi ngờ của mọi người, híp mắt cân nhắc nói: “Thái Sơn đang ăn cơm, chờ Thái Sơn ăn xong sẽ xuất phát”.
Dù lời này rất nhẹ nhàng, nhưng lúc mọi người nghe thấy hai chữ “Thái Sơn”, tất cả đến không kiềm chế được cảm xúc mà run cầm cập.
“Sư Gia, nhất định phải thả Thái Sơn ra sao?”
Một người đàn ông trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán, run lẩy bẩy nói: “Sư Gia, chúng tôi cũng rất đau lòng vì chuyện của Tiểu Mai và Tiểu Chí, nhưng chuyện của Thái Sơn, tôi nghĩ cần phải suy nghĩ lại thì hơn”.
“Thái Sơn là ai, có tính cách thế nào, tất cả mọi người đều biết, nếu như thật sự thả hắn ra, trời mới biết hắn có thể gây ra chuyện gì”.
“Hơn nữa, đối phó với một Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không cần Thái Sơn ra mặt, trái lại còn cho thấy chúng ta hẹp hòi, truyền đến tai người trong giang hồ cũng không hay ho gì”.
“Đúng vậy, Sư Gia, vốn không cần thả phải Thái Sơn ra đâu”.
“Nếu như thả Thái Sơn ra, không ai có thể dự đoán được hậu quả”.
Mọi người rối rít bất chấp cái giá khi đắc tội Sư Tử Hà Đông, khẩn cầu Sư Tử Hà Đông tính kế lâu dài.
Đây không phải do bọn họ thích xen vào chuyện của người khác, càng không phải bọn họ không coi Sư Tử Hà Đông ra gì.
Mà Thái Sơn thực sự rất đáng sợ, thay vì nói hắn mạnh bằng bốn người chi bằng nói hắn là thú dữ từ thời đất trời còn hoang sơ đang rất đói.
Mấy năm trước có một lần Sư Tử Hà Đông xung đột với kẻ thù, không cẩn thận bị người ta chơi một vố đau điếng.
Lửa giận không kiềm được, trong nháy mắt ông ta bị lửa giận làm u mê đầu óc, sai người ta thả Thái Sơn ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!