Từ Cục dân chính trở về, Viễn Chân cùng Thạc Chân ghé cửa hàng thời trang ở trung tâm thương mại chọn lễ phục chuẩn bị tham dự hôn lễ của Viễn Thành. Trùng hợp thay, cửa hàng mà cả hai đến lại là cửa hàng đang có mặt Mộ Khả Ý.
Không rõ trong lòng có tâm tư gì, Mộ Khả Ý vừa nhìn thấy Viễn Chân thì mặt mày liền rạng rỡ, Thạc Chân liếc thấy chỉ nhếch môi cười khinh một cái, lượn lờ tự mình đi chọn váy.
Viễn Chân vốn không để ý đến sự tồn tại của Mộ Khả Ý, anh thư thả dạo xung quanh trong cửa hàng tìm thử xem có chiếc váy nào hợp với Thạc Chân không.
Thấy bản thân không được nhìn ngó đến, nét cười trên mặt Mộ Khả Ý trở nên cứng nhắc, tâm trí dẫn dắt bước chân đi đến bên cạnh Viễn Chân.
“Anh mua váy cho Thạc Chân dự hôn lễ Viễn Thành à?”
“Ừ.” Viễn Chân nhàn nhạt đáp, ánh mắt tập trung trên chiếc váy đang cầm trong tay xem xét.
Vô tình bắt gặp Mộ Khả Ý đứng gần Viễn Chân, Thạc Chân liền nhanh chân đi đến, giả vờ ngạc nhiên một cách lộ liễu: “Cô Ý, là cô sao? Khi nãy con còn tưởng là người lạ qua đường.”
Nụ cười trên môi Mộ Khả Ý trở nên gượng gạo, Thạc Chân không thèm quan tâm mà lướt qua đi đến khoác tay Viễn Chân, tươi cười nói: “Chú Chân, con chọn xong rồi.”
Viễn Chân cầm theo chiếc váy tự mình chọn đi đến khu vực thử đồ để Thạc Chân thay, Mộ Khả Ý ngây ngốc đứng nhìn theo, căn bản không có cách nào xen vào thế giới của hai người kia.
Mãi đến lúc Viễn Chân và Thạc Chân đến quầy thu ngân tính tiền, Mộ Khả Ý mới lấy hết can đảm đi đến, mượn cớ tính tiền xong để có cơ hội cùng đi ăn.
Lúc ra bill, Thạc Chân nhìn thấy chiếc thẻ Viễn Chân nói không có tiền lại đưa nhân viên quẹt, cô trừng mắt nhìn anh tra hỏi: “Chú Chân, chẳng phải thẻ đó không có tiền sao?”
Viễn Chân mỉm cười kiêu ngạo, nhàn hạ đáp: “Chẳng có phó chủ tịch nào lại bỏ thẻ không có tiền trong ví.”
“Ồ...” Thạc Chân lên giọng cảm thán, biểu cảm ngạc nhiên lập tức biến thành đanh đá, vờ vu vơ nói: “Hình như lần trước có ai nói trong thẻ có một đồng nào sẽ gọi mình thím đấy nhỉ? Ây da, dạo gần đây cái gì cũng quên, sao có những chuyện không quên được vậy ta.”
Nhân viên tính tiền xong, Viễn Chân lấy thẻ cất vào ví, cầm lấy túi đã đóng gói, cười bất đắc dĩ hỏi: “Vậy bây giờ thím muốn đi ăn gì?”
Thạc Chân được nước lên mặt, vui vẻ đáp: “Gì cũng được.”
Ngay khi Viễn Chân và Thạc Chân bước ra khỏi cửa, Mộ Khả Ý vội vàng đuổi theo, lấy hết can đảm mở lời: “Viễn Chân, Thạc Chân, chúng ta cùng ăn một bữa có được không? Em cũng có chút chuyện muốn hỏi về bữa tiệc của công ty đối tác sắp tới.”
Không đợi Viễn Chân trả lời, Thạc Chân đã nhanh hơn một bước trả lời: “Đương nhiên là được chứ, con với chú Chân cũng rất muốn ăn cùng cô một bữa.”
Viễn Chân kín đáo vỗ nhẹ vào thắt lưng Thạc Chân, nét mặt tỏ rõ ý không thích. Cô đương nhiên nhận ra sự phản đối của Viễn Chân, nhưng vẫn vờ không hiểu, ngoài mặt không ngừng tươi cười với Mộ Khả Ý.
Ra khỏi trung tâm thương mại, Thạc Chân cùng Viễn Chân đến nhà hàng Pháp gần đó dùng bữa cùng Mộ Khả Ý. Một bàn ăn phải đặt trước ít nhất một tuần, Mộ Khả Ý lại có lòng đến mức dùng mối quan hệ để đặt được bàn ngay.
Lúc lên xe chuẩn bị đến nhà hàng, Viễn Chân bỗng nhìn Thạc Chân đang say sưa bấm điện thoại bên cạnh, anh không vui lên tiếng: "Bé cưng, ăn xong có muốn đi đâu không?"
"Về nhà." Thạc Chân mắt không rời khỏi màn hình điện thoại, lơ đễnh đáp.
Viễn Chân thở dài, không muốn khởi động xe, ngồi nhìn Thạc Chân chăm chú cho đến khi cô chú ý đến anh. Thạc Chân nhận ra không khí kỳ lạ mới chịu bỏ điện thoại xuống, khó hiểu nhìn anh: "Có chuyện gì sao?"
Viễn Chân không đáp, ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng phía trước tỏ ra giận dỗi, Thạc Chân trong lòng không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của ông chú này, cô đưa màn hình điện thoại ra trước mặt anh gây sự chú ý.
Liếc sơ qua màn hình điện thoại của Thạc Chân, phát hiện cô đang xem ghim cài áo sơ mi hình đầu hươu có dây xích màu bạc, sắc mặt anh liền bừng sáng.
"Sao lại xem cái này?"
Giọng điệu Viễn Chân chợt trở nên tình cảm, Thạc Chân cười lạnh khinh bỉ cất điện thoại vào túi đặt trên đùi, điềm tĩnh đáp: "Chẳng phải khi nãy Mộ Khả Ý nói về bữa tiệc gì đó sao, nếu anh không đi cô ta đã không nói với anh. Khi đến đó gặp nhiều quý cô xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên em phải đánh dấu chủ quyền trước."
Viễn Chân bật cười hài lòng, vội gật gù nịnh bợ, lúc này mới chịu khởi động xe lái đi trong vui vẻ.
Đến nhà hàng, Mộ Khả Ý đã đợi một lúc, còn tưởng bị cho leo cây thì Viễn Chân và Thạc Chân cũng đến. Mộ Khả Ý trong lòng nhẹ nhõm, dõi theo bóng dáng trầm tĩnh lại có hơi xa cách của Viễn Chân, trái tim cô ta đập mạnh liên hồi, đôi môi mỏng cũng tự khắc cong lên.
Vào bàn ngồi xuống, Viễn Chân kéo ghế đối diện Mộ Khả Ý cho Thạc Chân, còn anh ngồi cạnh cô. Nhân viên mang thực đơn ra, món của Thạc Chân đều do tự Viễn Chân lựa chọn.
Nhân viên trong công ty lẫn Mộ Khả Ý đến tận giờ phút này đều vẫn nghĩ Thạc Chân là con ruột của Viễn Chân, thế nên chẳng làm lạ khi thấy anh hiểu ý Thạc Chân từng chút một, ngược lại còn cảm giác anh rất thương con cháu, chắc chắn anh là một người đàn ông của gia đình.
Mộ Khả Ý vài năm nữa đã chạm mốc ba mươi tuổi, cô ta muốn mau chóng lập gia đình, sự việc xảy ra giữa bản thân và Viễn Chân trước đây vẫn chưa cách nào cứu vãn. Đối với Mộ Khả Ý ở hiện tại mà nói, Thạc Chân là cách duy nhất để cô ta có thể tiếp cận Viễn Chân lần nữa.
Trong lúc đợi món ăn dọn lên, Mộ Khả Ý tìm cớ bắt chuyện phá tan bầu không khí yên lặng: "Thạc Chân, lần trước nghe nói con có bạn trai, người đó như thế nào?"
Trước câu hỏi của Mộ Khả Ý, Thạc Chân thừa sức đoán được mưu tính trong lòng cô ta, cô giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, đùi bị tay Viễn Chân bỗng bóp chặt cảnh báo, cô không chịu thua mà nói thẳng: "Cũng khá đẹp mã, có điều tính tình người đó không tốt, lại rất đào hoa."
Trên gương mặt Viễn Chân lộ rõ ý cười, cơ tay cũng thả lỏng, đặt yên bàn tay trên đùi Thạc Chân dưới mặt bàn được che kín đáo bởi khăn bàn lớn.
Tất cả các món ăn được dọn lên, phần beefsteak của Thạc Chân là phần chín hoàn toàn. Viễn Chân thuần thục cắt thịt thành miếng nhỏ giúp cô, Thạc Chân lại vô tư ăn những món khác.
Mộ Khả Ý vô thức dõi theo cách Viễn Chân chăm sóc Thạc Chân và cách Thạc Chân đối với sự chăm sóc của anh như một thói quen tự nhiên. Mộ Khả Ý phải thừa nhận giống như người ta vẫn thường hay nói, dù con gái có lớn đến đâu thì trong mắt bố mẹ vẫn là một đứa trẻ, cũng giống như cho dù Thạc Chân đã có bạn trai, Viễn Chân vẫn chăm cô như con nít.
Điện thoại Viễn Chân có tin nhắn, anh vừa mở màn hình đã bị Thạc Chân không vui nhắc nhở: "Chú Chân."
Viễn Chân vội tắt màn hình để sang một bên, Thạc Chân biết anh bận rộn với công việc nhưng rất ghét trong lúc ăn anh lại sử dụng điện thoại hay thiết bị điện tử để làm việc mà bỏ lỡ bữa ăn.
Đã biết bao lần, Mộ Khả Ý thấy Viễn Chân nuông chiều Thạc Chân từng chút, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ghen tỵ, cô ta cũng muốn mình một ngày nào đó giống như Thạc Chân, được anh yêu thương quan tâm.
"Phải rồi Viễn Chân, hôm tham gia lễ kỷ niệm thành lập công ty, chúng ta gặp nhau ở công ty hay bên ngoài khách sạn diễn ra buổi lễ?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!