Thạc Chân chớp mắt quay lại dáng vẻ lạnh lùng, thẳng thắn nói ra những ấm ức trong lòng bấy nay: “Đầu tiên, đối với chú, lời của mẹ con mặc kệ đúng sai chú đều tin. Thứ hai, chú chỉ bận tâm đến bà ấy, bà ấy không sao chú liền nghĩ con bịa chuyện, bà ấy nói con đánh nhau với bạn, chú lại thật sự nghi ngờ dáng vẻ của con lúc đó. Chú có biết, thời điểm đó chú là người mà con tin tưởng nhất, đáng tiếc trong lòng chú chỉ tin mẹ con.”
“Chân Chân...” Viễn Chân nóng vội muốn giải thích nhưng lại bị Thạc Chân cắt ngang.
“Con biết chú đang nghĩ gì, không sai, con từng thích chú, thậm chí từng nghĩ đến chuyện làm vợ chú, nhưng con không hèn hạ đến mức đóng giả một đứa đáng thương để cầu xin sự thương hại của chú.”
Ngừng vài giây, Thạc Chân vẫn giữ thái độ cứng rắn tiếp lời: “Công ơn nuôi dưỡng của chú con vĩnh viễn không quên, nhưng chú yên tâm, nợ thì trả, còn tình cảm của con lúc đó chỉ là suy nghĩ của trẻ con, chú không cần phải để ý đến.”
Thấy sắc mặt Viễn Chân kém đi, Thạc Chân khẽ nhếch môi kiêu ngạo, cố ý công kích anh: “Không có Viễn Thành thì con vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác, còn chú? Chú đối xử tốt với con vì lưu luyến mối tình đầu, giờ bà ấy độc thân sao chú không tiến tới? Thật lòng, con bây giờ cũng rất muốn chú làm bố con, để sau này có người đưa con vào lễ đường trao con cho chồng tương lai của con.”
Mặt mũi Viễn Chân sa sầm tối, Thạc Chân không còn là cô bé ngây thơ của ngày đó, cô đã thay đổi suy nghĩ, kể cả tình cảm.
Đã đến nước này, Viễn Chân không còn muốn cùng Thạc Chân nhẹ nhàng đàm phán hóa giải hiểu lầm, anh trực tiếp đưa ra lời ép buộc: "Tùy con muốn nghĩ gì, nhưng kể từ hôm nay, chú không cho phép con gặp gỡ bất kỳ ai khác nếu không có sự đồng ý của chú, nhất là Viễn Thành."
Thạc Chân nghe xong liền cười lạnh, cố ý hỏi: “Chú Chân, có phải chú đang suy nghĩ lệch lạc với cô gái chú xem là con không?”
Biểu cảm Viễn Chân không đổi, thái độ kiên định khác hẳn lúc đầu, trực tiếp thừa nhận: “Quả thật chú từng xem con là con gái nhưng chưa hề nhận con làm con, trên mặt pháp luật lại càng không, thế nên mối quan hệ của chúng ta có tiến đến cũng chẳng vi phạm pháp luật.”
Đáp lại lời giải thích của Viễn Chân, Thạc Chân không chút lay chuyển, vẫn vô cảm nhìn anh như nhìn thấu được tâm can, lạnh nhạt nói: “Chú xem con là con ngốc sao? Con thừa biết, chú chỉ thương nhớ hình ảnh lúc trẻ của mẹ con trên con, hoặc là không có được mẹ thì lấy con gái thay thế?”
“Không!” Viễn Chân thẳng thừng phủ nhận, nghiêm túc bày tỏ: “Con và mẹ con vốn không giống nhau từ ngoại hình đến tính cách, con chỉ giống bố ruột của mình. Vả lại, tình cảm chú dành cho con là từng ngày lớn lên, không phải vì muốn lấy con che lấp hình ảnh trong quá khứ.”
Thạc Chân im lặng nhìn Viễn Chân, gương mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, cô ước mình chưa từng thích anh, cô ước anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mình, dù cô không có ăn có mặc cũng chẳng sao.
Kể từ khi thích anh, mỗi đêm cô đều dằn vặt bản thân, luôn tự hỏi rằng tại sao lại thích người từng theo đuổi mẹ mình, tại sao lại thích một người lớn hơn mình đến tận mười bảy tuổi, tại sao đến cuối cùng lại là Viễn Chân mà không phải một người khác.
Viễn Chân đến trước mặt Thạc Chân, chân tình bộc bạch: “Chân Chân, chúng ta thử bên nhau một lần được không?”
Tình cảm trong lòng Thạc Chân dành cho Viễn Chân chưa từng mất đi, nhưng dù có thích anh bao nhiêu thì cô cũng không muốn trở thành kẻ thay thế trong trái tim anh, đặc biệt là vị trí đó từng là chỗ của mẹ cô, và còn cả sự phản đối của người lớn.
Thạc Chân nhìn thẳng vào mắt Viễn Chân, không chút lung lay đáp: “Con không còn thích chú.”
Viễn Chân cười nhạt, sao anh có thể quên Thạc Chân hiện tại đã là thiếu nữ mười tám tuổi, con trai còn trẻ bên ngoài không thiếu, còn anh chỉ là một ông chú đã ngoài ba mươi, lại từng làm tổn thương cô, anh vốn chẳng có tư cách đòi hỏi tình cảm của cô.
Giờ đây Thạc Chân đã vạch rõ ranh giới, đối với cô thì Viễn Chân chỉ còn là một người nuôi dưỡng. Anh tự cười nhạo bản thân mình, những lời của Thạc Chân nói về anh quả không sai, nếu năm đó anh chịu quan tâm đến cô thì giờ đã không phải hối hận.
Thì ra, cảm giác thích một người không được đáp lại... thật sự rất đau đớn.
Nhìn cánh cửa khép lại, bóng dáng Viễn Chân biến mất, bao nhiêu mạnh mẽ trong Thạc Chân hóa thành nước mắt rơi xuống. Thạc Chân vẫn còn rất thích Viễn Chân nhưng cô lại không dám đón nhận tình cảm anh mang đến.
Xuất phát của cô dành cho anh ngay từ đầu đã sai, cô không muốn vì thứ tình yêu mù quáng lại biến thứ tình cảm thuần khiết nhất của cô trở thành trò cười.
Thạc Chân đối với Viễn Chân, sai người sai thời điểm.
Bên ngoài bỗng có chuông cửa, linh cảm mách bảo Thạc Chân bước ra. Vừa gần tới phòng khách bắt gặp Mộ Khả Ý, Thạc Chân theo phản xạ vội nấp ở vách khuất hành lang.
Viễn Chân mở cửa, không có ý định mời Mộ Khả Ý vào nhà nói chuyện. Tâm tình đang tệ vì bị Thạc Chân cự tuyệt tình cảm, kẻ phá rối lại đến tìm khiến anh chỉ càng thêm buồn bực.
"Chuyện gì?"
"Viễn Chân, anh đừng như vậy nữa, bác trai vì anh tăng huyết áp không hạ, anh đến xin lỗi bác ấy đi." Mặt mũi Mộ Khả Ý nhăn nhó, ra sức khuyên nhủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!