"Vòng hai mà Kính Như Ngọc nhắc đến là sao vậy?" Sau khi mượn cớ rời đi một quãng cách hẳn mọi người, Ngôn Khanh lập tức quay sang hỏi Tạ Thức Y: "Đại hội Thanh Vân có cả vòng hai à?"
Tạ Thức Y nói: "Ừ, vòng hai sẽ tỷ thí tại bí cảnh Đinh Lan của môn Phù Hoa."
"Bí cảnh?" Ngôn Khanh cau mày: "Tự dưng thêm một vòng bí cảnh làm gì, ngươi nghĩ Kính Như Ngọc có động tay động chân gì bên trong không?"
Tạ Thức Y bình tĩnh đáp: "Không.
Đại hội Thanh Vân là dịp cửu tông tề tựu, Kính Như Ngọc lại quen thói đa nghi nên sẽ không mạo hiểm mà tự mình động thủ.
Người động tay động chân hẳn phải là Tần Trường Hi."
Ngôn Khanh hỏi: "Ồ, vậy Tần Trường Hi định làm gì?"
Tạ Thức Y cụp mắt.
Hắn sẽ không đánh đố Ngôn Khanh loại chuyện này, hắn nói: "Phượng hoàng ngày ấy là thử nghiệm sơ bộ cho thuật ngự yểm của nhà họ Tần.
Nếu ta đoán không nhầm thì bí cảnh Đinh Lan sẽ trở thành đàn tế cho Tần Trường Hi."
Ngôn Khanh: "...?" Tạ Thức Y càng nói Ngôn Khanh càng bối rối.
Tại sao có thể nhảy phắt từ ma chủng phượng hoàng đến đàn tế thế? Rốt cuộc Tạ Thức Y đã giản lược bao phần câu chuyện rồi đây...!chẳng lẽ là do tâm lưu ly băng tuyết?
Tạ Thức Y không giải thích nhiều mà chỉ nói: "Ta để Kính Như Ngọc bày trận đá Phục Hy bên ngoài bí cảnh Đinh Lan."
"Đá Phục Hy..." Lẩm bẩm một câu, Ngôn Khanh lập tức hiểu ý hắn.
Có đá Phục Hy ngăn cản sự dòm ngó của bên ngoài thì y có thể sử dụng hồn ti tùy ý.
Nghĩ đoạn, khóe môi Ngôn Khanh cong lên vì vui vẻ, ánh mắt y cũng sáng bừng: "Tuyệt lắm Yêu Yêu.
Cảm ơn ngươi đã suy nghĩ cho ta.
Yêu Yêu yên tâm! Ta nhất định sẽ không để họ Tần được như ý!"
Tạ Thức Y liếc nhìn y: "Không cần ngăn cản, khả năng ngươi cũng là một phần trong mưu kế của họ Tần."
Ngôn Khanh: "Ấy?"
Tạ Thức Y: "Thuật ngự yểm lần này hẳn là để ứng phó với ta."
Ngôn Khanh ngẩn người: "Không thể nào, muốn ứng phó với ngươi thì chí ít cũng phải tìm một ma chủng hóa thần kỳ đỉnh đấy.
Nhà họ Tần mà điều khiển được ma chủng cỡ này thì đã không cần sợ ngươi đến vậy."
Tạ Thức Y cười nhẹ, không trả lời, chỉ nói: "Nhất định phải luôn giữ viên huyết ngọc ta để lại cho ngươi bên mình."
Ngôn Khanh: "...!Ờm."
Giữa chừng, một con chim ruồi bay đến trước mặt Tạ Thức Y.
Tạ Thức Y rời đi trước, Ngôn Khanh cũng trở về phòng ngủ trên đỉnh Định Nguyên.
Sau khi đóng cửa phòng, vẻ ngả ngớn bông đùa trên nét mặt Ngôn Khanh đã hoàn toàn biến mất.
Y dựa lên cửa sổ, rủ hàng mi, khuôn mặt nhập nhoạng dưới ánh chiều tà.
Phút chốc, nhìn sợi chỉ màu máu uốn lượn quanh co trên cổ tay mình, y lẩm bẩm: "Thuật ngự yểm sao?"
Xưa kia, Hoài Minh Tử đã chế tạo ra thuật ngự yểm với dã tâm vô cùng to lớn.
Lão muốn điều khiển "yểm" sao cho tất cả ma chủng trở thành con rối của mình.
Lão tự nhận lão là Ma thần.
Lão muốn trở thành Ma thần.
Khi ấy Hoài Minh Tử đã có thể dùng phù chú điều khiển yểm nhằm thao túng một số ma chủng yêu vật không có nhiều trí tuệ.
Tuy nhiên lão chưa từng thử nghiệm thành công thuật ngự yểm trên người.
Vì biển ý thức của con người quá rộng, "yểm" ký sinh bên trong lại biến hóa khôn lường, thành ra dùng phù chú không dễ gì xác định được.
Trên thế gian này, ngoại trừ hồn ti của Ngôn Khanh thì chưa có thứ gì có thể bắt được "lời nguyền" của Ma thần để lại một cách trực diện.
Vậy nên sau đó, Hoài Minh Tử nghĩ đến một phương án khác- không tìm được yểm thì hãy khiến yểm tự mình đi ra.
Quãng thời gian bế quan lâu nhất ở thành Thập Phương, Hoài Minh Tử vẫn miệt mài thử nghiệm triệu hồi "yểm sống".
Nhớ rằng yểm sẽ tự mình bò ra sau khi ma chủng chết.
Tuy nhiên tu sĩ dưới đại thừa lại không khác người phàm là mấy- giả dụ như Tôn Diệu Quang- khiến cho yểm ra ngoài rồi cũng tan thành cát bụi, hoàn toàn không có khả năng sống sót.
Do đó lão chỉ có thể mang ma chủng từ kỳ đại thừa trở lên ra làm thí nghiệm.
Có điều toàn Ma vực chưa có đến trăm người đáp ứng được tiêu chuẩn này, sểnh ra là lại trúng ngay thành chủ một phương, nên Hoài Minh Tử không dám ra tay bừa bãi.
Ngôn Khanh không hiểu biết nhiều về thuật ngự yểm.
Chỉ biết rằng, phù chú mà nhà họ Tần yểm lên người con ma chủng phượng hoàng kia rất đơn giản.
Về lý thuyết, các thao tác thao túng yêu khí chưa khai trí đều không phức tạp: chỉ cần uống máu Tử Tiêu, chúng sẽ điên cuồng công kích Tử Tiêu đến chết.
Thao tác phức tạp hơn dĩ nhiên dùng để điều khiển con người, tuy nhiên y không biết Hoài Minh Tử đã sáng tạo ra được cái gì chưa.
Ngẫm nghĩ chốc lát Ngôn Khanh thẳng tay lôi Bất Đắc Chí ra ngoài.
Lúc này Bất Đắc Chí vẫn còn ôm linh thạch mà ngáy khò khò.
Ngôn Khanh liền búng trán nó.
"Dậy đi."
Bất Đắc Chí chớp đôi mắt lim dim: "Sao, ngươi tỷ thí xong rồi hả? Thắng hay thua?"
Ngôn Khanh nói: "Thắng."
Bất Đắc Chí "ờ" một tiếng qua loa rồi toan ngủ tiếp.
Ngôn Khanh bèn xách tai nó lên mà lay nó dậy.
Thế rồi, cạch, linh thạch rơi từ lồng ngực nó xuống đất.
Bất Đắc Chí vừa cúi đầu một cái là tỉnh ngay tắp lự, nó giãy giụa liên hồi: "Nhà ngươi muốn làm gì bổn tọa!!"
Ngôn Khanh hỏi: "Mau nhớ lại tỉ mỉ cho ta.
Ngày trước lúc ăn phượng hoàng ngươi có cảm giác gì?"
Bất Đắc Chí thở hổn hển: "Sư bố nó chứ, một câu hỏi ngươi định hỏi bao nhiêu lần nữa mới chịu hả! Lúc ấy ta còn ăn cả cái gương rách của nhà ngươi, ê hết cả răng, lấy đâu ra thời gian nếm vị thịt phượng hoàng!" Bất Đắc Chí nghĩ đến đây thì lại tức chết, nó huých đầu vào Ngôn Khanh: "Đồ phải gió, đền thịt phượng hoàng cho bổn tọa đi!"
Ngôn Khanh nhìn nó chằm chằm hồi lâu, cuối cùng nở một nụ cười nhiều hàm ý: "Được rồi được rồi.
Bất Đắc Chí, rất nhanh thôi, ta sẽ chiêu đãi ngươi một phen đã đời."
*
Ngu Tâm nhìn Kính Như Trần, môi hơi giật, cảm xúc bộn bề.
Hắn luôn tuân theo lệnh một cách tuyệt đối, và sẽ không bao giờ thấy chột dạ hoặc áy náy trước việc lợi dụng Phi Vũ để ép buộc Kính Như Trần.
Chẳng qua sau khi biết thân phận trước kia của nàng, hắn vẫn không tránh khỏi việc động lòng trắc ẩn.
Thuở nhỏ hắn từng nghe đến cặp mỹ nhân của môn Phù Hoa.
Vẻ đẹp của họ năm xưa được ca tụng là nghiêng nước nghiên thành, làm chúng sinh điên đảo.
Vậy mà lần này gặp mặt, Kính Như Trần lại như một cô bé ngây thơ, không rành trần thế, quả là thế sự vô thường.
Kính Như Trần nôn nóng vô cùng, mắt ầng ậc nước khiến nàng trông càng thêm vẻ đáng yêu hơn.
Nàng chắp tay nói: "Cầu xin tiền bối, cầu xin tiền bối cứu Phi Vũ đi mà.
Đêm nọ sau khi tiền bối rời đi, hắn không trụ được bao lâu đã chìm vào hôn mê, đến giờ chưa tỉnh lại.
Làm sao bây giờ, Phi Vũ vẫn luôn phát rét mà ta lay thế nào hắn cũng không tỉnh được."
Ngu Tâm thầm nhủ, chậc, cô mà làm hắn tỉnh được thì mới là quái dị.
Nghĩ đoạn Ngu Tâm nói: "Cô dẫn ta đi xem thử xem sao."
Không ngờ Ngu Tâm dễ gần như thế, Kính Như Trần vội ngoan ngoãn dùng tay áo lau sạch nước mắt.
Rồi nàng nôn nóng muốn kéo áo Ngu Tâm, nhưng khuôn mặt khắc nghiệt của hắn lại làm nàng bối rối rụt tay về.
"Tạ ơn tiền bối, tiền đi theo ta."
Nhếch khóe môi, Ngu Tâm thầm nghĩ: quả là một câu chuyện tình yêu cảm động.
Chàng thị vệ vì nàng tiểu thư mà khai báo toàn bộ.
Nàng tiểu thư vì chàng thị vệ mà sẵn sàng hy sinh.
Một mối tình, hai đường kiếm lợi.
...!Có lẽ, cái sai duy nhất của Kính Như Trần là có Kính Như Ngọc làm em gái.
Môn chủ môn Phù Hoa muốn lợi dụng điểm yếu của một người quan trọng nhằm uy hiếp Minh chủ, nhưng lại bỏ qua khả năng, vẫn cùng một thủ đoạn thôi, nhưng Minh chủ lại có thể dùng ác hơn ả nhiều.
Người ngồi trên điện Tiêu Ngọc thì lấy đâu ra chỗ chấp chứa lòng nhân từ vô nghĩa.
Ngu Tâm chưa đoán ra Minh chủ định làm gì...!tuy nhiên đây không phải vấn đề hắn ta cần lo lắng.
Lúc này, Kính Như Trần dẫn hắn ta đến một gian nhà lá ở đầu cuối vườn hoa trên đỉnh Nha Sát.
Ngu Tâm vừa đi vừa hỏi chuyện: "Cô luôn ở nơi này à?" Dù biết không nên hỏi, nhưng Ngu Tâm không dằn được lòng mình: "Cô gặp Kính Như Ngọc bao giờ chưa?"
"Ừ, ta sống ở nơi này." Rồi Kính Như Trần ngước mắt, ánh mắt hoang mang đầy chân thực: "Kính Như Ngọc? Kính Như Ngọc là ai?" Suy tư chốc lát nàng lại tự nhắc tên mình: "Kính Như Trần, Kính Như Ngọc, Kính Như Ngọc có tên giống ta quá.
Nàng ấy có phải em gái ta không?" Hai chữ "em gái" vừa dứt là Kính Như Trần lại gãi đầu và cười gượng.
Chẳng qua tâm trạng lo lắng đã nhanh chóng xóa tan nụ cười trên khuôn mặt nàng.
Mảng sẹo bỏng khổng lồ trở nên đáng sợ hơn khi nàng nhíu mày: "Tiền bối...!rốt cuộc Phi Vũ bị làm sao thế? Có phải hắn sẽ không tỉnh lại nữa không?" Kính Như Trần càng nói càng trông như sắp khóc.
Ngu Tâm lơ đãng nghĩ: Tỉnh hay không phải đi hỏi Minh chủ nhà chúng ta thôi.
Sau khi bước vào gian nhà lá, Ngu Tâm làm bộ quan sát Phi Vũ trên giường rồi nói đại: "Tỉnh được, nhưng cần một thứ."
Kính Như Trần vui vẻ: "Là gì thế?"
Ngu Tâm nói: "Một loại độc trùng tên là chiếu dạ huỳnh*." Ngu Tâm không nói dối, chiếu dạ huỳnh thật sự có tác dụng giải hàn độc.
(*huỳnh là đom đóm)
Kính Như Trần lo lắng: "Tiền bối, chiếu dạ huỳnh ở đâu thế?"
Cúi đầu nhìn đối phương, Ngu Tâm chậm rãi trả lời: "Ở bí cảnh Đinh Lan."
Kính Như Trần mờ mịt: "Bí cảnh Đinh Lan là đâu thế?"
Ngu Tâm điềm đạm giải thích: "Đừng lo.
Ta sẽ dẫn cô đến bí cảnh Đinh Lan." Nhưng sau khi tiến vào bí cảnh Đinh Lan thì không thể bảo vệ Kính Như Trần mãi được, hắn ta còn phải để ý Yên Khanh kia mà.
Nghĩ đoạn Ngu Tâm liếc nhìn Kính Như Trần rồi bước lên một bước, một tia linh lực đỏ xuất hiện trên đầu ngón tay và châm lên cổ Phi Vũ.
Phi Vũ phát ra một tiếng rên đau đớn.
Mặt nạ rơi xuống, để lộ khuôn mặt gầy gò và tái nhợt.
Xương gò của hắn gồ cao khiến hắn trông càng thêm phần lập dị.
"Phi Vũ!" Kính Như Trần vội vàng nhào tới.
Ngu Tâm an ủi: "Ta có thể tạm thời áp chế hàn độc trong cơ thể hắn, nhưng chỉ kéo dài được bảy ngày.
Muốn cứu hắn thì cô phải tìm cho bằng được chiếu dạ huỳnh, nhớ đấy."
*
Vòng sơ khảo của Ngôn Khanh ở đài Vạn Tượng đã làm toàn bộ đại hội Thanh Vân chấn động.
Thật ra họ vốn không biết chuyện trên võ đài, nên cũng chỉ cho rằng Ân Bách thua vì tự làm tự chịu.
Mà sự kinh ngạc của họ lại đến từ sự xuất hiện của trưởng lão cửu tông và...!Tạ Ứng lúc sau.
Trong mắt lứa thiếu niên, đặc biệt là các cô cậu trẻ tuổi tham gia đại hội Thanh Vân, thì ấn tượng về Tạ Ứng không phải đến từ Tiên minh hay điện Tiêu Ngọc, mà đến từ lòng ngưỡng mộ người thiếu niên thiên tài đứng đầu bảng Thanh Vân mùa trước, hay cũng chính là bậc anh tài được trời cao ưu ái, mới hai trăm tuổi đã sánh vai với tông chủ cửu tông.
Một nhân vật xa chín tầng mây như vậy...! sao lại có quan hệ với một đệ tử nguyên anh sơ kỳ?
Về phần những người đứng gần võ đài hơn chút, họ có thể đoán lưng chừng rằng Ngôn Khanh trong vai Yên Khanh không "thắng vì may mắn".
Trước khi các Thái thượng trưởng lão có mặt, họ đã tận mắt chứng kiến trường phong xanh bắt đầu lan rộng từ dưới chân Ngôn Khanh...
Ba ngày chớp mắt đã qua, đến ngày mở bí cảnh Đinh Lan, Ngôn Khanh cố tình cho Bất Đắc Chí một số lớn thảo dược nhằm nâng cao tinh thần, bởi lo lắng nó sẽ phá hỏng mắt xích quan trọng vào thời điểm mấu chốt.
Bị lá bạc hà ướp lạnh, Bất Đắc Chí rú lên đầy kinh hãi: "Ngươi muốn hại chết bổn tọa đấy hả!"
Ngôn Khanh cười nói: "Khai vị tí thôi mà."
Lúc ôm Bất Đắc Chí xuất hiện trước đám đông, không ngoài dự đoán, Ngôn Khanh lập tức trở thành tiêu điểm chú ý.
Vòng thứ hai chọn ra năm trăm người, trong số họ, không ai không có tu vi từ nguyên anh trung kỳ trở lên, thậm chí có những người đã đạt nguyên anh đỉnh.
Chỉ có ba ngoại lệ theo thứ tự là Ngôn Khanh, Bạch Tiêu Tiêu, và Ân Vô Vọng.
Ngôn Khanh không khỏi bật cười.
Khéo thật, chẳng khác dịp trùng phùng của những người bạn cũ phái Hồi Xuân.
Minh Trạch không được vào vòng trong, cậu ta lo lắng nói: "Yên huynh nhớ bảo vệ bản thân trước đã, không cần chấp nhất chuyện thứ hạng làm gì." Bên cạnh đó, Ninh Dịch Thu dẫu sao cũng là sư tỷ, nên dù không có thiện cảm với Ngôn Khanh thì nàng vẫn chau mày mà dặn: "Tiến vào xong nhớ đề phòng Nhan Nhạc Tâm.
Ta không rõ sao hắn có thể tiến lên kỳ đỉnh nguyên anh trong thời gian ngắn thế, nhưng hắn là kẻ thâm hiểm, bí cảnh Đinh Lan lại chặn không cho thần thức thăm dò.
Mất đi sự giám sát của các trưởng lão thì chỉ e hắn sẽ hành động càng thêm ngang ngược.
Ngươi sẽ bất lợi nếu gặp phải hắn."
Nhan Nhạc Tâm chính là một trong những người có khả năng đoạt vị trí đầu bảng năm nay mà Minh Trạch đề cập tới- đệ tử chính thống của tông chủ phái Hợp Hoan.
Ngôn Khanh mỉm cười: "Đạ tạ sư tỷ."
Ninh Dịch Thu hơi ngạc nhiên, nàng nhìn Ngôn Khanh lần nữa.
Nàng sẽ không đánh giá một người dựa trên lời đồn thổi, tuy nhiên chuyện Yên Khanh vào tông Vong Tình nhờ quan hệ lại là sự thật rõ rành rành, không thể chối cãi.
Có điều hiện tiếp xúc với thiếu niên này, thấy tướng mạo y tuy lộng lẫy, nhưng nụ cười lại khí khái kiệt xuất, Ninh Dịch Thu không khỏi thấy thiện cảm hơn.
Nàng bổ sung: "Phái Hợp Hoan thiện dùng mị thuật và tình trận...!ngươi, ngươi nhớ phải cẩn thận."
Ngôn Khanh: "Vâng, cảm ơn sư tỷ."
Lúc quay đầu nhìn phái Hợp Hoan, Ngôn Khanh thấy đầu hàng của họ chính là Bạch Tiêu Tiêu và Nhan Nhạc Tâm.
Cùng mặc áo đệ tử hồng nhạt song Nhan Nhạc Tâm lại không hề có vẻ phấn son đàn bà.
Dáng người dong dỏng cao, mắt phượng ngậm cười, gã và Bạch Tiêu Tiêu bên cạnh đang chim chuột với nhau một cách hoàn toàn lộ liễu.
Ngôn Khanh: "?"
Ngôn Khanh lại nghĩ đến Ân Vô Vọng.
Quá cừ, hệt như trở lại hang động phái Hồi Xuân.
Đây có phải điềm báo y lại sắp được xem một tấn kịch hay nữa không đây?.