Sau khi Tạ Thức Y rời đi, cơn áp lực lạnh lẽo đè nén lồng ngực mới rút xuống như thủy triều.
Mọi người còn ngơ ngác đứng giữa hoa đào, thất tình lục dục lại chậm rãi tìm về cơ thể sau khi thoát khỏi nỗi sợ hãi ấy.
Đầu óc ì trệ và tay chân mềm rũ, họ ngẩn người nhìn theo bóng lưng biến mất của Tạ Thức Y. Dưới tán cây đào, dường như mùi hương mơn man lạnh vẫn còn tản mác khắp không trung và mịt mùng như mộng.
Rất nhiều người tụ tập dưới thung lũng với tu vi bất đồng, tính tình khác biệt. Nhưng sự có mặt của Tạ Thức Y đã làm phai mờ ranh giới cá nhân ấy.
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, họ đều hèn mọn như giun dế như bụi mù, ngay cả nhịp thở và tiếng nói phát ra cũng bị khống chế, bị ngó lơ, bị thống trị.
Phái Hồi Xuân là một tông môn nhỏ, nên phải đến giờ này họ mới thực sự lĩnh hội được khác biệt một trời một vực, thứ tự mạnh yếu trong giới Tu chân... cũng như hiểu rõ thế nào gọi là, kẻ đứng đầu thiên hạ xa không với tới. Hắn ghé trên hoa đào với bàn tay cầm kiếm, tầm mắt hắn lướt qua đám đông nhưng không thật sự để ý một ai.
Chỉ có ba vị trưởng lão kỳ đại thừa đến từ Cửu đại tông mới có thể đối thoại với Tạ Ứng.
À, còn có cả... Yên Khanh.
Biểu cảm trên khuôn mặt mọi người trở nên bộn bề cảm xúc khi nghĩ đến tên ngu đần mê muội điên điên khùng khùng ấy.
Thừa Ảnh đã lấy lại được nét mặt lạnh tanh của mình. Những giây phút trầy trật trước mặt Tạ Ứng vừa rồi làm tâm trạng hắn ta vô cùng tệ hại, hắn ta không muốn ở lại đây thêm một giây nào.
Thừa Ảnh nói: "Thiếu tông chủ, không biết Tiên minh sẽ giàn trận đến bao giờ, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã."
Mặt mày Ân Vô Vọng vẫn trắng bệch, hắn ta gật đầu với Thừa Ảnh bằng điệu bộ không khác một hình nộm cứng ngắc. Ân Vô Vọng là Thiếu tông chủ của tông Lưu Quang, nhưng trên hắn có vô số anh chị em tài năng xuất chúng, mà chính trong môn cũng không thiếu gì đệ tử tài năng. Trên khắp toàn châu Nam Trạch này, hình như hắn cũng chỉ được cái thân phận là hơn người khác.
Cha mẹ cho hắn nào là báu vật nhân gian, nào là công pháp vô địch, ấy vậy nhưng tu vi của hắn vẫn không sao khá lên nổi.
Hắn ghét ánh nhìn rơi xuống người mình của những kẻ được coi là thiên tài kia.
Chỉ có trời mới hiểu hắn khao khát được trở thành Tạ Ứng nhiều đến nhường nào.
Nếu hắn có tố chất, tài năng, địa vị như Tạ Ứng.
Thì... thì...
Thì những kẻ từng coi thường hắn trước kia sẽ phải quỳ xuống, quỳ xuống một cách đầy hèn mọn.
"Thiếu tông chủ? Thiếu tông chủ?" Nhận thấy tâm tình của hắn trở nên khác thường, Thừa Ảnh cau mày cất tiếng.
Nhễ nhại mồ hôi, Ân Vô Vọng hoàn hồn và mỉm cười với Thừa Ảnh, chẳng qua bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt đến phát run.
Thừa Ảnh có thể lập tức nhìn ra đạo tâm đối phương không vững, hắn ta thở dài mà nói: "Thiếu tông chủ, chuyện tu hành chớ có cưỡng cầu, mỗi người đều sẽ có đường riêng. Ngài cũng không cần ghen ghét với Tạ Ứng, phải biết toàn bộ giới Tu chân cũng chỉ có mình hắn đạt tu vi hóa thần chỉ trong hai trăm năm."
Ân Vô Vọng cúi đầu, đáp: "Ừ."
Thừa Ảnh lắc đầu: "Ngài càng không cần thiết phải ganh ghét với địa vị hiện giờ của hắn, hãy nhớ để ngồi được lên vị trí chủ điện Tiêu Ngọc thì không chỉ cần có tu vi."
Ân Vô Vọng gần như không nghe lọt lời nào. Dấu ấn đỏ giữa ấn đường thoáng ửng lên, hắn ta bực dọc: "Được rồi, ta biết."
Liếc nhìn hắn ta, Thừa Ảnh thầm thở dài nhưng cũng không để ý. Chỉ cần Thiếu tông chủ không vọt ra chịu chết trước mặt Tạ Ứng thì không có gì để quan ngại nhiều.
"Vậy chúng ta tìm chỗ nào khác trước." Thừa Ảnh dẫn Ân Vô Vọng và đám đệ tử của tông Lưu Quang vào điện chính của phái Hồi Xuân, hoàn toàn coi phái Hồi Xuân như địa bàn của hắn.
Ngôn Khanh đỡ ông cha đã mềm chân dưới đất dậy, nói: "Cha, chúng ta cũng về điện trước đã."
Tạ Thức Y đã phong tỏa nơi này thì một khi hắn chưa ra, nghĩa là cũng không ai rời đi được.
Chân run lẩy bẩy, lão phải vịn tay Ngôn Khanh mới đứng được lên. Xong xuôi lão nhìn con trai bằng ánh nhìn kinh hãi: "Yên, Yên Khanh, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao ngươi, sao ngươi lại..."
Ngẫm nghĩ một hồi Ngôn Khanh lại nói: "Chuyện này ấy à, kể ra thì đúng là một câu chuyện dài..."
Điện Kinh Hồng, phái Hồi Xuân.
Mọi người tụ tập lại một chỗ với vẻ mặt lúng túng.
Lúc này Ngôn Khanh mới biết đệ tử mặt tròn của tông Vong Tình ban nãy tên là Hoành Bạch. Dù trông còn rất trẻ nhưng tu vi đã đến đại thừa, cậu ta là trưởng lão một đỉnh của tông Vong Tình.
Sau cuộc đối thoại giữa Tạ Thức Y và Ngôn Khanh, thái độ của Hoành Bạch dành cho Ngôn Khanh đã quay ngoắt từ xem thường sang vừa tò mò, vừa sợ hãi.
Không chịu nổi ánh mắt rập rình của cậu ta, Ngôn Khanh lặng lẽ thở dài: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Hoành Bạch lập tức từ cửa sổ nhảy xuống rồi hùng hổ hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với Tạ sư huynh?"
Ngôn Khanh nhìn cậu ta vẻ bất ngờ một cách nghiêm túc lạ thường: "Sao ngươi có thể thốt ra câu hỏi này cho được. Chẳng phải ngươi là người hiểu rõ nhất quan hệ giữa chúng ta à, chính ngươi đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần đấy còn gì."
Hoành Bạch nghẹn họng, nghiến răng: "Câm miệng! Đấy là do ta chướng mắt Thừa Ảnh nên cố tình dọa gã!"
Ngôn Khanh nhận xét: "À, thế ngươi dọa đúng rồi đấy."
Lắc sợi dây đỏ trên cổ tay, Ngôn Khanh mỉm cười: "Không sai, ta chính là đạo lữ tương lai của Tạ sư huynh nhà các ngươi." Nói đoạn còn giơ con dơi đang ngáy khò khò lên: "Ờm, đây là tín vật đính ước giữa ta và hắn."
Bất Đắc Chí ngủ đến thò lò bong bóng mũi.
"..."
Hoành Bạch lạnh lùng: "Nói đi, rốt cuộc ngươi đã chuốc cho Tạ sư huynh thứ bùa mê thuốc lú gì."
Ngôn Khanh ném đại Bất Đắc Chí xuống đất, vẫn mỉm cười: "Một tên phế vật tầng ba luyện khí như ta mà lại chuốc được bùa mê cho Tạ sư huynh đứng đầu bảng Thanh Vân của ngươi hả? Ta thấy ngươi mới trúng bùa mê thuốc lú đấy."
Hoành Bạch: "..." Hoành Bạch tức giận phi lên ngồi cửa sổ tiếp.
Thiên Xu đỡ trán thở dài, sau đó lão ngồi xuống cạnh Ngôn Khanh: "Tiểu công tử từng quen biết Độ Vi sao?"
Ngôn Khanh chớp chớp mắt, đáp tỉnh bơ: "Nào có."
Thiên Xu cười gượng: "Là vì thái độ của Độ Vi hôm nay ta cũng mới được thấy lần đầu."
Ngôn Khanh tò mò: "Vì sao? Vì ta mạo phạm hắn mà hắn lại không gϊếŧ ta à?"
Lắc đầu, Thiên Xu đáp với ánh nhìn phức tạp: "Không. Đây là lần đầu ta thấy có người mạo phạm được đến hắn."
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh: "Hả?"
Thiên Xu nói: "Độ Vi chưa từng để ai lại gần, cũng sẽ không cho bất cứ ai cơ hội ấy."
Ngôn Khanh thoáng nghẹn họng: "Có khi hắn thấy ta là người phàm nên nhất thời không cảnh giác cũng nên."
Thiên Xu lại lắc đầu: "Tiểu công tử nói sai rồi. Độ Vi sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm cơ bản như thế."
Ngôn Khanh: "Xin trưởng lão hãy giải thích kỹ hơn."
Thiên Xu nói: "Tiểu công tử nghĩ Độ Vi là người thế nào?"
Ngôn Khanh vui vẻ nghĩ, người thế nào à? Khắc nghiệt, kiêu kỳ, tính tình gàn bướng, lá ngọc cành vàng.
Thậm chí Ngôn Khanh có thể viết hẳn một cuốn sách liệt kê khuyết điểm của Tạ Thức Y. Nhưng đối mặt với ánh mắt "ngươi vẫn còn non lắm" của Thiên Xu... Ngôn Khanh nhếch miệng, cặp mắt đào hoa cũng theo đó cong lên: "Tiên Tôn Độ Vi dung nhan tựa thần, hành vi cử chỉ tựa gió tựa mây, ai ai cũng phải đem lòng hâm mộ."
Ánh mắt chuyển thành "quả nhiên là như vậy", Thiên Xu đưa ra kết luận: "Ngươi không hiểu Độ Vi rồi."
Ngôn Khanh làm bộ ngạc nhiên: "Ấy? Tại sao?"
Thiên Xu đáp: "Nếu Độ Vi chỉ đơn giản là đệ tử đứng đầu tông Vong Tình ta thì không nói, nhưng đây hắn lại trở thành Minh chủ Tiên minh, cai quản cả Tiên minh. Tiểu công tử biết về Tiên minh chứ?"
Chuyện này thì Ngôn Khanh thật sự không biết.
Thuở đầu kiếp trước y lăn xả khắp nhân gian cùng với Tạ Thức Y, dù đã nếm đủ khói lửa hồng trần của đủ kiểu hạ cửu lưu nhưng lại không thể lân la thăm dò chuyện của thượng giới.
Có đến Thượng Trùng Thiên cũng chỉ dám tìm cơ duyên ở châu Lưu Tiên là cùng.
Đối với hai người bọn họ của lúc bấy giờ, châu Nam Trạch tựa như một thần thoại viển vông, một thứ mà chỉ có thể mon men biết tới qua những người kể chuyện trong quán rượu.
Không ngờ nhiều năm sau, Tạ Thức Y lại đến được nơi này.
Thiên Xu nói: "Tiên minh được đặc biệt lập ra nhằm diệt trừ ma chủng, ngụ tại cảnh Vân Mộng trên châu Nam Trạch, lấy chính điện là điện Tiêu Ngọc. Tiêu chuẩn để vào Tiên minh vô cùng nghiêm ngặt dù là với đệ tử của Cửu đại tông. Đệ tử Tiên minh đều là những người vừa có tu vi mạnh mẽ vừa tâm tính kiên trung. Để biểu đạt lòng trung thành của mình, họ sẽ uống tử dược ngay khi gia nhập Tiên minh, từ đây cắt đứt mọi tơ duyên cõi trần và hoàn toàn giao mạng vào tay Minh chủ."
Ngôn Khanh: "... Đáng sợ vậy sao còn muốn tham gia?"
Thiên Xu cười: "Đáng sợ thì đáng sợ, nhưng quyền lợi của đệ tử Tiên minh cũng to lớn vô cùng. Cửu tông tam môn có lý tưởng bảo vệ thiên hạ thái bình, đồng thời củng cố nền trật tự chặt chẽ, đặc biệt là châu Nam Trạch, họ đã hạ lệnh không được gϊếŧ hại người vô tội và không đả thương bách tính. Tuy nhiên đệ tử Tiên minh là ngoại lệ, họ nắm quyền sinh sát mà không cần chịu bất cứ mối ràng buộc cũng như lí do gì."
Ngôn Khanh suýt thì bật cười, châu Nam Trạch có lý tưởng "không gϊếŧ hại người vô tội và không đả thương bách tính"? Lý tưởng như Thừa Ảnh ấy à? Nói thật luôn đấy?
Vẻ "khinh thường" hiện lên quá lộ liễu trong ánh mắt Ngôn Khanh khiến Thiên Xu không thể nhìn không rõ, lão lắc đầu cười nói.
"Quả thật, giới Tu chân quá rộng, dù có Cửu đại tông môn trấn thủ thì vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát, bởi thế nên vẫn sẽ có những tu sĩ gϊếŧ người đoạt bảo. Tuy nhiên thứ ta muốn nói đến là sự đáng sợ của Tiên minh lại nhằm vào chính Cửu đại tông môn."
"Duyên cớ là vì bất luận Tiên minh có gϊếŧ ai đi chăng nữa thì Cửu đại tông môn đều không thể bảo vệ, không thể bất mãn, không thể dị nghị, không thể trả thù."
Lúc này Ngôn Khanh mới ngừng nụ cười châm biếm, vẻ mặt y cũng thoáng đanh lại.
---- Không thể bảo vệ, không thể bất mãn, không thể dị nghị, không thể trả thù.
Thiên Xu nói: "Trước khi yểm thức tỉnh, không ai biết bản thân có phải ma chủng hay không. Yểm có thể xuất hiện trên bất cứ một người nào. Trong khi đó lại phát sinh một vấn đề: kẻ mạnh của tông môn và thế gia ắt tề tựu về một chỗ, lại thêm quan hệ bạn bè thân thích hoặc quan hệ sư môn, tất cả dây dưa và rắc rối. Vậy nên phải dùng một thanh kiếm thoát khỏi ràng buộc cõi trần để phán định sinh tử, duy trì trật tự. Tiên minh chính là thanh kiếm này."
Ngôn Khanh nhấp môi, không nói lời nào.
Thiên Xu lại cười: "Ta nói rõ nguồn gốc của Tiên minh với ngươi nên hẳn bây giờ ngươi cũng đã biết đại khái thân phận của Độ Vi rồi. Chủ điện Tiêu Ngọc như hắn nếu chỉ có mình tu hành thì không thể sống đến tận đây."
Ngôn Khanh buông dây đỏ trong tay, cụp mắt, và im lặng.
Khác với giới Tu chân, Ma vực cơ bản sẽ không có những luật lệ nghiêm trang và đạo mạo thế này. Nơi đó toàn những kẻ chí ác lén trốn sang từ Thượng Trùng Thiên trong suốt vạn năm qua, là một nơi lấy tiêu chí kẻ mạnh làm vua, dùng sát diệt sát.
Nếu ở giới Tu chân Tiên minh thật sự có quyền lợi định đoạt sinh sát, thì không thể thiếu sát ý gườm gườm xung quanh người Minh chủ, cùng với đó là vô số ánh mắt thèm thuồng khao khát vị trí này.
Ngôn Khanh bỗng hỏi: "Tiên minh thật sự muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ?"
Thiên Xu đáp: "Ừ."
Ngôn Khanh: "Trước khi gϊếŧ người Tiên minh không xác định ma chủng trước sao? Ý ta là dùng vật nhà tiên dò ra sự tồn tại của "yểm" ấy."
Thiên Xu cười khản cả giọng sau thoáng chốc ngạc nhiên, thế rồi lão nhẹ nhàng nói: "Tiểu công tử vẫn ngây thơ quá rồi, chuyện tra yểm không dễ dàng như vậy."
"Giới Tu chân có rất nhiều công cụ tra yểm, cấp hoàng có hàng trăm loại như kính Bích Vân và khúc Trần Hồn; cấp huyền có mấy chục loại như đàn Dao Quang và sách Hắc Dị. Tiên khí được phân theo đẳng cấp ra làm chín loại, và được giữ trong cấm địa của Cửu đại tông môn. Mà thế gian chỉ có duy nhất một tiên khí tra yểm cấp thiên- nằm trong tay Tiên minh, tên là 'Thiên đăng trản'."
"Yểm là các mảnh lời nguyền của Ma thần, bản thân chúng đã không có độ mạnh yếu tương đương mà sẽ dựa vào tu vi của người bị ký sinh. Như vậy sức mạnh của yểm cũng tăng lên dần dần. Đơn cử là pháp khí cấp hoàng như kính Bích Vân tối đa chỉ có thể soi được yểm trong biển ý thức của người phàm. Ngươi nghĩ thiên đăng trảm trong tay Tiên minh có thể soi ra yểm trong biển ý thức của người tu vi gì?"
Sửng sốt, Ngôn Khanh dè dặt đoán: "Kỳ hóa, hóa thần?"
Thiên Xu nghẹn cả họng, vuốt mồ hôi: "Ngươi đoán xa quá. Thiên đăng trản cần được khởi động bằng máu của tu sĩ kỳ hóa thần, nhưng nó chỉ có thể tra được yểm trong biển ý thức của tu sĩ đại thừa mà thôi."
Hệ thống tu vi ở thế giới hiện giờ: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, đại thừa, động hư, hóa thần.
Thiên Xu nói: "Hơn nữa yểm xảo trá, có thể thiên biến vạn hóa bên trong biển ý thức. Không ai có thể đảm bảo tuyệt đối một người không phải là ma chủng."
Ngôn Khanh lại nắm sợi dây trên tay mình.
Thiên Xu nói: "Thôi, giảng chuyện này với ngươi ngươi cũng chưa hiểu được, khi nào đến châu Nam Trạch ngươi ắt sẽ biết."
Một khi yểm thức tỉnh bên trong cơ thể người người phàm thì thay đổi lớn nhất cùng lắm chỉ là mạnh hơn, dễ cáu gắt, thích ăn thịt uống máu người.
Mà yểm thức tỉnh bên trong cơ thể tu sĩ, thì lại là tai họa.
Bất cẩn sẽ hủy một thành, diệt một nước.
Vậy nên hễ có dấu hiệu thức tỉnh dù chỉ là một chút thôi thì cũng nhất định phải xử tử hình.
Thế đạo khoác lớp vỏ thái bình, mà sâu thẳm dưới đáy đang mây đen vần vũ.
Liếc Bất Đắc Chí vừa đổi tư thế và dang cánh ngủ ngon lành dưới đất, Thiên Xu thầm nghĩ: Có lẽ Tạ Ứng không buồn diệt nó vì nó chỉ là một con chim phàm trần không thể gây ra sóng gió.
Ngôn Khanh lúc này đang bồn chồn giằng dây đỏ, suýt đã kéo đứt sợi dây. Ánh mắt của Thiên Xu làm khóe miệng y chùng xuống...
Bất Đắc Chí không có yểm trong biển ý thức nhưng lại có yểm trong dạ dày, còn là yểm từ ma chủng phượng hoàng đã hại chết Tử Tiêu- một tu sĩ động hư?
Bất Đắc Chí đã thẳng thừng nuốt nó mà không bị ảnh hưởng? Nó có thể tồn tại cùng với yểm luôn?
... Đỉnh.
Kỳ thực nếu nghĩ kỹ, ở ngục Tối đến y còn có thể đối phó với ma chủng phượng hoàng bằng tu vi kỳ luyện khí, thì khả năng cao Tử Tiêu đã chiến đấu bạt mạng với nó một lần. Như vậy một ma chủng phượng hoàng sắp chết ắt không còn lại nhiều tu vi.
Hồn ti của Ngôn Khanh có thể xuyên thẳng vào biển ý thức, rồi trói buộc, và phá hủy yểm bất kể nó mạnh yếu thế nào. Tuy nhiên y không thể phớt lờ tu vi của bản thân ma chủng... Nếu chênh lệch tu vi lớn quá, ví dụ như gặp phải ma chủng Tạ Thức Y chẳng hạn, thì ngươi lấy đâu ra cơ hội phóng dây vào biển ý thức của người ta cơ chứ!
Thực lực của Ngôn Khanh bây giờ có thể được tóm gọn là, nói mạnh cũng đúng mà bảo yếu cũng không sai.
Miễn tìm được thời cơ dùng hồn ti xâm nhập vào biển ý thức một người, thì người đó có thuộc kỳ hóa thần y cũng có thể gϊếŧ chết.
Tuy nhiên tu sĩ từ kỳ nguyên anh trở lên đã chẳng có lí do gì để cho một kẻ mới kỳ luyện khí lại gần rồi.
May thay, hồn ti dẫu sao vẫn là thần khí, mà đã dính dáng đến "Thần" thì đều phải có oai phong của mình. Nó là một công cụ bảo vệ tính mạng tương đối hữu dụng, vậy nên sẽ trợ giúp Ngôn Khanh hành động suôn sẻ hơn trong giới Tu chân, đấy là còn chưa kể đến các ngón nghề về trận pháp và phù chú quái dị của y.
Ngôn Khanh rầu rĩ: "Vẫn phải tu hành rồi."
Kỳ thực Ngôn Khanh không lo lắng về linh căn tạp nham của nguyên chủ.
Đợi đến khi nắm trong tay kỳ động hư và chỉ còn cách hóa thần một bước, ngươi sẽ phát hiện ra bất kể là linh căn, tư chất, hay thể xác phàm tục, thì đều là hư ảo.
*
"Tiền, tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Hoài Hư gom can đảm tiến tới.
Thiên Xu nổi tiếng là người bình dị, đối diện với những ánh mắt cả tò mò lẫn kính sợ của mọi người nơi đây, lão chỉ vuốt chòm râu trắng rồi cười giải thích đầu đuôi ngọn nguồn.
"Thái thượng trưởng lão của tông Vong Tình chúng ta- hay cũng chính là Tiên Tôn Tử Tiêu từng đến châu Lưu Tiên bắt một ma chủng phượng hoàng vào một năm trước, sau đó bị ma chủng làm hại trên đường về, khiến linh khí hỗn loạn và phải độ kiếp trước thời hạn. Lúc ấy vừa khéo đi ngang qua nơi này nên hắn đành phá vỡ hư không bế quan ngay trên thung lũng phái Khô Sơn, chẳng ngờ lại độ kiếp thất bại. Cuối cùng Tiên Tôn trốn vào ngục Tối phái các ngươi, đem giam ma chủng phượng hoàng và lặng lẽ chờ ngày chết. Sau đó hắn gặp được tiểu hữu Yên Khanh."
Thiên Xu mỉm cười: "Thật ra kết cục của một tu sĩ động hư độ kiếp thất bại tất sẽ là bỏ mạng, nhưng Yên Khanh tiểu hữu vẫn sốt sắng tìm hoa La Lâm cho Tiên Tôn. Hoa La Lâm là chí bảo trăm năm mới nở một lần, có thể tìm ra mà còn vô tư tặng cho người xa lạ, có thể thấy tiểu hữu có tấm lòng chí thiện."
"Để cảm tạ ân huệ này, Tiên Tôn Tử Tiêu truyền lệnh bài của tổ tiên tông ta cho Yên Khanh tiểu hữu. Người có lệnh bài này có được một lần yêu cầu tông Vong Tình làm bất cứ chuyện gì. Thế rồi..."
Nói đoạn lão lại hướng ánh mắt nửa vui mừng nửa bộn bề cảm xúc về phía Yên Khanh: "Ta không ngờ Yên Khanh tiểu hữu lại mến mộ Tiên Tôn Độ Vi của tông Vong Tình chúng ta, rễ tình gieo sâu, tiểu hữu mới nói lên yêu cầu được cùng Độ Vi kết làm đạo lữ."
Tất cả mọi người có mặt: "..."
Sao tên này lại vô liêm sỉ đến độ này.
Ngôn Khanh: "..."
Câu chuyện chết toi này sao lại dài đến thế.
Tâm trạng hiện giờ của Thiên Xu đã hoàn toàn khác trước. Câu nói "đạo lữ tương lai của ta" cất ra từ miệng Tạ Thức Y làm lão suиɠ sướиɠ như mới được hồi sinh, thậm chí đã mừng đến độ phơ phởn.
Thiên Xu bây giờ không cảm thấy mình là kẻ gánh tội thay nữa, thay vào đó lão nhìn nhận mình chẳng khác nào ân nhân thiên cổ của tông Vong Tình.
Se được sợi duyên này cho Tạ Ứng, Tông chủ phải thưởng cho lão cả một ngọn núi mới là phải đạo ấy chứ!
Giờ lão chỉ chầu chực về xem sắc mặt của người tông Vong Tình sau khi biết chuyện này.
Thiên Xu vuốt râu ngăn cảm giác lâng lâng trong tâm trí: "May mắn ở chỗ Độ Vi không phản cảm tiểu hữu, đây quả là duyên trời định trước, là chuyện tình lưu lại muôn đời."
Người cả điện lại đồng loạt đưa mắt nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt lẫn lộn nhiều cảm xúc.
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh thừa biết họ đang mắng mình mặt dày ra sao dưới đáy lòng. Ầy, đừng mắng đừng mắng, hồi mới nhớ ra tình tiết truyện y cũng tự chửi mình chán chê rồi.
Đúng lúc này một giọng nói nhút nhát vang lên: "Tiền bối, Tiên Tôn Tử Tiêu... có phải người mang trường kiếm tím và có một vết sẹo dưới mắt không?"
Thiên Xu quay đầu, thấy là một thiếu niên áo trắng mảnh mai nặng mùi phấn son hơi giống một bé gái.
Thiên Xu cười hiền hậu: "Đúng vậy."
Người lên tiếng là Bạch Tiêu Tiêu.
Bắt gặp một ánh mắt khó-mà-tin-nổi chĩa thẳng lên người, Ngôn Khanh nhìn sang, để rồi đối mặt với Bạch Tiêu Tiêu. Thật ra khi xưa ở thành Chướng y chưa từng nhìn thấy Bạch Tiêu Tiêu- vị tiểu thiếu gia yếu ớt ốm bệnh quanh năm nhà họ Bạch.
Ngôn Khanh mỉm cười với cậu ta, ánh mắt y chỉ đơn thuần là quan sát. Tính ra thì Ngôn Khanh cũng không mấy bận tâm đến cuộc hôn nhân náo nhiệt của bản thân mình, thứ y thật sự tò mò phải là Bạch Tiêu Tiêu mới đúng- tò mò vì sao một kẻ từng là tiểu thiếu gia nhà họ Bạch lại lưu lạc đến tận phái Hồi Xuân?
Nhưng thái độ của Ngôn Khanh trong mắt Bạch Tiêu Tiêu lại hoàn toàn là khoe khoang và giễu cợt.
Dữ tợn siết chặt bàn tay, Bạch Tiêu Tiêu trừng trừng nhìn Ngôn Khanh với vẻ kinh hãi và không tài nào tin nổi, cảm xúc của cậu ta thậm chí đã bị đẩy lên đến độ đầu óc trắng tinh, toàn thân cứng ngắc.
Lệnh bài!
Lệnh bài!
Lệnh bài!
Tất cả đều do tấm lệnh bài kia?
Nhưng rõ ràng tấm lệnh bài này... là của cậu ta.
Tử Tiêu là do cậu ta cứu.
Thế nên đạo lữ của Tạ Ứng... cũng vốn phải là cậu ta.
Không phải Yên Khanh, Yên Khanh vốn không nên là kẻ được chúng tinh phủng nguyệt!
Bạch Tiêu Tiêu loạng choạng gần ngã, thậm chí cậu ta đã ấm ức đến độ rưng rưng nước mắt.
"Bạch Tiêu Tiêu, ngươi làm sao thế?"
Thấy thái độ khác lạ của vị hôn phu, Yên Kiến Thủy vẫn luôn trưng nguyên một vẻ mặt nhợt nhạt chẳng nói chẳng rằng từ đầu đến cuối tức thì lo lắng, toan nắm lấy tay Bạch Tiêu Tiêu.
Bạch Tiêu Tiêu cảm thấy lồng ngực bí bách.
Đúng lúc này cậu ta chợt nghe tiếng Tông chủ phái Hồi Xuân cất lời.
Sau khi biết rõ đầu đuôi Tông chủ đổi thái độ sang thành vui ra mặt: "Ôi chao, thì ra Ngôn Khanh vất vả lấy trộm hoa La Lâm là để cứu người sao? Nếu nói rõ ràng ngay từ đầu thì chúng ta đã không giận ngươi đến thế. Phái Hồi Xuân chúng ta vốn lấy tên từ ý "diệu thủ hồi xuân*", nên không có gì quý hơn mạng người được hết. Ha ha ha ha. Đừng nói là hoa La Lâm, ngươi có lấy đi cả tiệm thuốc chúng ta cũng không trách phạt gì."
Ngôn Khanh cũng "ha ha" đầy vẻ khuất phục trước độ dày da mặt của lão.
Hoa La Lâm.
Bạch Tiêu Tiêu ngẩn người.
Hoa La Lâm, thì ra là bởi hoa La Lâm ư...
Thật ra cậu ta chỉ gặp Tử Tiêu đúng hai lần. Bởi căm ghét Ngôn Khanh nên Ân Vô Vọng tiện tay cho luôn cậu ta thứ hoa này, tuy nhiên cậu ta không hiểu rõ mà chỉ biết nó là thảo dược trị thương, do đó cũng cho đại Tử Tiêu, hoàn toàn không cần gắng sức.
Thì ra hết thảy đều bắt nguồn từ hoa La Lâm do Yên Khanh lấy trộm...
Nhưng thế thì sao!
Người cứu Tử Tiêu vẫn chính là cậu ta!
Lệnh bài cũng là của cậu ta!
Lại lần nữa đón nhận tầm mắt đến từ Bạch Tiêu Tiêu, Ngôn Khanh nhếch môi và quay đầu thong thả nói với mọi người: "Kỳ thực các vị hiểu nhầm rồi."
Ngôn Khanh nói: "Trước kia ta lấy trộm hoa La Lâm không phải vì Tiên Tôn Tử Tiêu, mà là vì Ân Vô Vọng."
Tông chủ: "..."
Hoài Hư: "..."
Mọi người: "..."
Thiên Xu: "Sao?"
Sau đó Ngôn Khanh mỉm cười nhìn Bạch Tiêu Tiêu: "Người thật sự cứu Tiên Tôn Tử Tiêu là vị tiểu sư đệ này của phái Hồi Xuân chúng ta. Nào tiểu sư đệ, hãy đến kể về câu chuyện của mình đi."
________
Tác giả có lời: Những lời dưới đây để nói với những độc giả phán xét đạo văn vô căn cứ. (*chủ nhà có giản lược)
Các bạn có thể xem lại lập ý của tôi để biết hướng đi câu chuyện. Thiết lập công thụ tôi chưa bày ra mà các bạn đã so với một số cuốn tiên hiệp rồi, vì đều là sống lại hả? Tình cảm công thụ được định hướng theo kiểu thầm mến lẫn nhau, về tình tiết tôi đảm bảo không sao chép từ đâu hết. Tính cách thụ phức tạp hơn công, chưa chắc đã không phải boss cuối.
Linh cảm của tôi về "yểm" và "Tiên minh" đến từ một đoạn phát biểu của thầy La Tường (*luật gia người Trung Quốc). Dưới sự sắp đặt của tôi, Tạ Thức Y và Tiên minh sẽ phát triển theo một hướng khác, tôi không đi theo hướng "tận thế" mà muốn làm nổi bật về quyền lực.
Tóm gọn: Quyền lực không bị ràng buộc sẽ chỉ đưa đến sự sa đọa kéo dài.
Tiên minh không phải để tô điểm cho thân phận của công, cửu tông tam môn cũng thế. Thứ chân chính cầm tù hắn sẽ được công bố từ từ. Chủ đề truyện này của tôi là "yểm", một câu chuyện về "kẻ thù đầu tiên và cuối cùng của mình là chính mình".
Mong các cục cưng hãy chờ tôi viết tiếp đã nhé, tôi sẽ tự mình tổng kết sau khi viết, đến lúc đó sẽ có nhiều tư liệu để quyết định giống hay không.