Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trở Lại Thời Niên Thiếu Của Lão Bà

Editor: Nguyên Mạc

Buổi sáng, Giang Vãn vừa đến lớp học liền thấy vẻ mặt bạn cùng bàn kích động nhìn mình.

"Giang Vãn, cậu hot rồi!"

Giang Vãn:???

Không đợi cô hỏi, Mễ Thư Vân đã có ý thức giơ điện thoại lên ra hiệu cho cô nhìn vào bài viết được ghim lên đầu tiên của diễn đàn trường học.

【Sốc! Mỹ nhân, tôi có thể chơi thắt lưng này trong vòng ba năm! Hình# Hình# Hình#】

Nội dung chính là hình ảnh biểu diễn của Giang Vãn trong bữa tiệc tối ngày hôm qua.

Tuy ảnh chụp có chất lượng hơi kém nhưng vẫn không giấu được phong thái của cô gái.

Nữ sinh với mái tóc được búi lên đỉnh đầu đang đứng trên sân khấu, có làn da trắng sáng, vòng eo thon thả. Cằm khẽ nâng lên, cả người giống một con thiên nga trắng cao quý.

Thậm chí, qua những bức hình, bạn cũng có thể cảm nhận được nét thanh tao, ưu nhã của cô toát ra từ trong xương.

Bài viết được đăng lên vào đêm qua, phía dưới đã có hơn một nghìn bình luận.

Trong các bình luận, có người tỏ vẻ tán đồng, có người hỏi về thông tin của Giang Vãn, cũng có người tỏ thái độ khinh thường.

Giang Vãn rất ít vào diễn đàn của trường, cô không phải là người thích bát quái. Khi thấy có người bình luận nói hết tên và lớp của mình, trong lòng cô có chút không vui.

Cô ghét mình bị vây xem như con khỉ trong vườn thú.

Không có sự hưng phấn, không có được sự vui mừng nhiều người yêu thích, chỉ có sự phiền chán.

Loại tình huống này đã xuất hiện vài lần ở trường cấp 2. Khi đó, một số nam sinh tổ chức thành nhóm đến lớp học tìm cô, chỉ để xem cô có xinh đẹp như trên diễn đàn đã nói hay không, còn có vài người lén lút lấy lòng cô, nó còn quá hơn thế nữa.

Khi đó, Quan Quan bạo lực trực tiếp đánh đuổi người ra ngoài.

Cũng vì có Quan Quan mà lần sau không còn nhiều người đến quấy rầy nữa.

Cô chỉ mong người ở trường Thập Tam sẽ không ấu trĩ như vậy.

Thấy khuôn mặt cô gái không có biểu cảm gì, thậm chí không có chút ngạc nhiên nào, Mễ Thư Vân xấu hổ thu tay lại.

"Hiện tại có rất nhiều người muốn hỏi thăm cậu, cậu không vui sao?"

"Tại sao tớ phải vui?'' Giang Vãn hỏi ngược lại.

"Bởi vì... bởi vì có rất nhiều người biết đến cậu." Mễ Thư Vân buột miệng thốt ra.

Không giống như cô ấy, người nhỏ bé cảm giác tồn tại thấp, làm gì cũng không ai để ý. Cho nên cô ấy rất hâm mộ Giang Vãn được mọi người chú ý, hâm mộ được mọi người theo dõi nhất cử nhất động của cô.

"Nhưng... không phải ai cũng thích bị nhìn chằm chằm. Ít nhất thì tớ không phải vậy." Giang Vãn vuốt mái tóc đang xõa xuống, cười với bạn cùng bàn, nhưng giọng nói lại không ôn nhu như thường ngày.

Chú ý?

  

Đúng là cảm nhận được.

Ngay khi vừa bước vào lớp, cô đã nhận ra có điều gì đó không thích hợp, mọi người trong lớp sẽ quét mắt về phía cô rồi khẽ xì xào.

Cô coi như không biết sửa soạn lại sách vở, lấy sách Tiếng Anh ra bắt đầu nhẩm từ đơn.

Loại chú ý này cũng không phải quá chán ghét, nhưng chắc chắn cô không thích nó.

Nếu là muốn bàn luận về phương diện vũ đạo, cô rất sẵn lòng thảo luận với các cô, Nhưng nếu chỉ vì vẻ bề ngoài và ham muốn nhất thời thì không cần thiết.

Mễ Thư Vân liên tiếp bị thất bại ở chỗ Giang Vãn, há hốc mồm. Thừa dịp giáo viên chưa đến, cô tiếp tục lướt diễn đàn, kết quả vừa lướt cô liền thấy thứ gì đó.

"Giang Vãn Giang Vãn, hôm qua Bắc Hòe có phải người đệm nhạc cho cậu không?!"

Tối qua lúc Bắc Hòe lên sân khấu, đèn đã tắt. Khi tiết mục bắt đầu, ánh đèn trên sân khấu cũng chỉ chiếu sáng mỗi chỗ Giang Vãn còn khu vực đàn piano luôn tối mịt.

Hơn nữa, ánh mắt của khán giả lúc đó gần như bị thu hút bởi Giang Vãn, làm gì có ai đi xem người chơi piano.

Cũng không đúng, vẫn có người vẫn đang chú ý, nếu không sẽ chẳng có bài đăng.

Bài đăng vừa mới ra lò, theo người đăng thì cô ấy phấn khích trằn trọc cả đêm, muốn đăng nhưng không dám đăng. Nhưng cuối cùng nhịn không được muốn chia sẻ với mọi người nên cô ấy đã đăng dưới dạng người nặc danh. Hơn nữa ý muốn sống sót còn rất mạnh nên nói rằng nếu người trong bài viết không hài lòng, cô ấy sẽ xóa bài đăng ngay lập tức.

Bức hình cho thấy rõ người đăng chụp rất bí mật, giống như sợ đối phương phát hiện, độ phân giải không cao lắm, nhưng cũng đủ để người ta nhận ra đó là Bắc Hòe.

Với mái tóc đỏ có tính biểu tượng kia, còn ai khác ngoài Bắc Hòe nữa?

Không nghĩ đến tên giáo bá nổi tiếng ở trường Trung học Thập Tam lại có thể chơi piano, hơn nữa còn chơi rất hay!

Bài viết vừa mới đăng đã hot ngay trong vòng vài phút, được đưa lên đầu trang cùng với bài viết về Giang Vãn.

Nghe câu hỏi của Mễ Thư Vân, Giang Vãn vứt bỏ việc đọc từ đơn, người trước đó còn không muốn xem diễn đàn, động tác lưu loát lấy điện thoại ra mở diễn đàn.

Thời điểm nhìn thấy bài đăng kia, đập vào mắt là sườn mặt lạnh lùng hơi nghiêng của nữ sinh đang chuyên tâm đánh đàn.

Tối hôm qua do quá tập trung nhảy múa nên cô không để ý đến người khác.

Hóa ra, bộ dáng bạn học Bắc Hòe chơi piano lại đẹp đến vậy.

Ngay cả khi mặc chiếc áo sơ mi bình thường cũng không thể che đậy được một thân khí khái của cô ấy.

Lúc cô ấy bất cần thì soái khi, lúc nghiêm túc lại càng xinh đẹp.

Giang Vãn mím môi, không khỏi ấn vào vị trí trái tim mình.

Hình như... đập hơi nhanh.

***

"Hey, chuyện mà cậu nhờ này." Sầm Kim ấn vành mũ, lấy USB trong túi ra ném lên bàn.

Thấy cô gái không nói gì cắm USB vào kiểm tra tư liệu. Cô nhấp một ngụm cà phê mỉm cười: "Là vì vị tiểu bằng hữu tên Giang Vãn kia đi."

"Thật không ngờ, đại tỷ lãnh khốc của chúng ta thế mà lại đi giúp người khác đệm nhạc." Khi nào nhàm chán, cô cũng lướt qua diễn đàn, chưa kể bây giờ các bài đăng rầm rộ như vậy, cô khó mà không chú ý được.

Sầm Kim lắc đầu, cảm thán: "Giang Vãn kia tốt như vậy, đều đem cậu mê hoặc rồi?"

"Không phải việc của cậu."

"Tớ có chút tò mò, nếu không đợi tý nữa tớ quay lại trường học nhìn xem?"

Cô chính là cố tình nói thế.

Rõ ràng là đang nói đùa, nhưng lại làm Bắc Hòe thay đổi sắc mặt.

Nữ sinh cau mày, lạnh lùng nói: "Nếu tớ phát hiện cậu đi tìm cô ấy, sau này đừng mơ muốn uống rượu của A Kéo tỷ."

Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt Sầm Kim lập tức biến mất.

"Này này, không phải chứ, chơi lớn như vậy?"

Nhìn đôi mắt nữ sinh không dao động, Sầm Kim đành chịu thua: "Vâng vâng vâng, yên tâm đi, tuyến đối không bao giờ đi tìm tiểu bảo bối của cậu."

Bắc Hòe mặc kệ cô, cúi đầu tiếp tục nhìn vào máy tính.

Đang xem thì điện thoại phát ra âm báo.

Qua vài giây, cô ấy mới không chút để ý sờ di động, tùy ý nhìn xem, sau đó tiếp tục làm việc riêng của mình.

Nhưng khóe mắt liếc thấy ba chữ "Nhỏ đáng giận'', động tác tức khắc dừng lại.

Nhỏ đáng giận: Hôm nay bạn học Bắc Hòe không đến trường à?

Tree: Có việc?

Cô ấy nhìn chằm chằm vào hộp chat, kiên nhẫn chờ câu trả lời của Giang Vãn, tự động bỏ qua ánh mắt ý vị thâm trường của Sầm Kim.

Nhỏ đáng giận: Hôm qua tôi hứa mời cậu trà sữa hôm nay nên thực hiện.

Bắc Hòe cười nhạo, cô ấy cũng không giống mấy tiểu cô nương, còn thích uống trà sữa.

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng tốc độ gõ không chậm chút nào.

Tree: Đợi chút nữa tôi sẽ đến, tôi không thích uống trà sữa.

Nhỏ đáng giận: Bạn học Bắc Hòe thích hương vị nào?

Tree: Dâu tây.

Gần như theo bản năng, Bắc Hòe trực tiếp gõ hai chữ rồi gửi đi.

Những ngón tay cừng đờ lại, cảm xúc xấu hổ hậu tri hậu giác lan ra sau đó.

Mình vừa nói là không thích uống trà sữa, giây sau còn nói muốn thử vị dâu tây, tự mình vả mặt bạch bạch bạch.

Cô ấy cố gắng thu hồi, nhưng đối phương đã gửi tin nhắn lại.

Nhỏ đáng giận: Ok!

  

Thôi, khỏi phải rút.

"Tớ đi trước." Bắc Hòe kìm nén cảm xúc phức tạp, sau khi thu dọn đồ đạc xong, chào hỏi Sầm Kim rồi rời quán cà phê.

Sầm Kim dựa vào ghế sô pha, nhìn hướng cô gái đang rời đi, mười ngón tay khép lại, nhướng mày vẻ mặt trầm tư.

"Thảo nào trong thời gian này cậu ta đi học thường xuyên như vậy."

Hóa ra là có người trong lòng a.

***

Editor: Dạo này tui lười quá mà!!!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!