CHƯƠNG 62: KHÔNG CHƠI HÙNG HỔ, BIẾN THÀNH THỎ NGOAN.
Bàn tay của Diêu Lan Hạ, nhẹ nhàng nắm lại thành quyền ở bên dưới chăn: “Lưu Nguyên Hào, tôi đã nói qua, tôi và anh ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi.”
Giữa mi tâm Cậu Hào khẽ có một tia ý lạnh: “Nếu đã như vậy, thì tôi đối xử với anh ta thế nào, hình như là không có liên quan gì đến cô cả.”
Anh nói một là một hai là hai, lỡ như thật sự đối phó với Đào Khánh Trần thì tuyệt đối sẽ ra tay cực kỳ tàn nhẫn: “Bỏ qua cho anh ta đi, tôi đã nghe lời anh về đây rồi, mục đích của anh đã thành không lẽ còn không nên buông tay sao?”
Nghĩ đến việc cô ở trong lòng anh ta, Cậu Hào chỉ muốn khiến anh ta biến mất vĩnh viễn
“Ha” Anh hừ lạnh, để biểu thị sự khinh miệt và phẫn nộ.
Lùi không được, vậy thì chỉ đành tiến một bước: “Anh muốn đi thì đi đi, sau này cũng không cần dùng lý do này để uy hiếp tôi nữa.”
Cậu Hào ghét nhất là thái độ hờ hững nhưng lại nhẹ nhàng khiêu khích lửa giận của anh này của Diêu Lan Hạ, điều này khiến anh rất phẫn nộ
Một tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ đi sự căng thẳng giữa hai người, cái tiếng chuông di động nguyên thủ cổ lỗ sỉ này, cũng chỉ có cậu Hào vẫn dùng thôi.
Cậu Hào nhíu mày, cầm lấy điện thoại đi đến ban công phòng bệnh, lúc này mới nhấc máy.
Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc điện thoại dùng thêm vài phần lực, từ góc độ của Diêu Lan Hạ, đúng lúc đó thể nhìn thấy góc nghiêm nghiêm nghị không thể xâm phạm của anh, còn có thanh âm băng lãnh có thể một mũi tên bắn chết người ta của anh nữa.
“Nói.”
Một chữ của anh, khiến sống lưng Diêu Lan Hạ run rẩy.
“Diêu Thị thì sao?”
Diêu Thị? Không lẽ Diêu Thị mà anh mới nói là nhà cô?
Diêu Lan Hạ gióng tai lên nghe rõ hơn một chút, nhưng cậu Hào trực tiếp đi đến mép ban công, quay người vươn cánh tay rắn chắc kéo cửa sổ kính lại.
Thanh âm toàn bộ đều đã bị cách tuyệt bên ngoài lớp cửa sổ bằng kính trong suốt rồi.
Sống lưng thẳng tắp của cậu Hào không có chút động tĩnh nào cả, ngay cả động tác cầm điện thoại cũng không có thay đổi qua, chỉ là tay còn lại gõ gõ vào lan can từng cái từng cái rất có tiết tấu.
Trong lòng Diêu Lan Hạ sinh ra nghi hoặc, Diêu Thị mà Lưu Nguyên Hào nhắc đến, có phải Diêu Thị xảy ra gì rồi không? Trong kinh doanh? Hay là trong phương diện khác?
Trạng thái kinh doanh của Diêu Thị luôn không được tốt, việc Diêu Yến Anh và Phương Linh Ngọc trực tiếp gián tiếp lấy tiền cũng không phải là một lần hai lần nữa, không lẽ bây giờ xảy ra biến cố gì lớn hơn sao?
Sau một hồi suy nghĩ lung tung, cậu Hào nghe xong điện thoại liền quay lại.
Diêu Lan Hạ giả vờ như không nghe thấy không biết gì hết, cậu Hào cũng không nhắc chữ nào: “Hôm nay nghỉ ngơi ở đây, mai về thủ đô.”
Đây là câu cuối cùng mà cậu Hào nói với cô trong hai tiếng sau đó, bởi vì nói xong thì cậu Hào mất tăm mất tích rồi, người canh chừng ở trong phòng bệnh là một nữ y tá.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Diêu Lan Hạ chỉ đành móc điện thoại ra chơi một mình.
Mở Messenger ra, Diêu Lan Hạ gửi một sticker khóc lóc cho Lục Thu Trà.
“Bạn yêu ơi, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi. Sao điện thoại của cậu không gọi được vậy? Tớ thấy cậu bị bệnh viện phái đi thôn bệnh sida rồi, đậu xanh, lãnh đạo bệnh viện của cậu có phải não bị chó liếm rồi không”
Ờm....
Đoạn voice chat này hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được bộ dạng nhe nanh múa vuốt của Lục Thu Trà khi gửi nó.
“Chắc là trong thôn không có tín hiệu, bây giờ chị đây đã di dời khỏi chiến địa rồi, ngày mai về thủ đô.”
“Tốt quá rồi! Tin tốt! Rời khỏi nơi đó là tốt rồi, trời ạ, dọa chết tớ rồi! ”
“Còn có một tin xấu nữa, chị đây không may bị nạn máu đổ vì hành y rồi, nằm ở bệnh viện nữa, rất cần sự quan tâm yêu thương, mai mốt cậu nhớ bưng nhiều chén canh gà canh xương canh cá mà dì hầm cho tớ tẩm bổ đó.”
“Đậu. Cậu đang ở đâu? Bây giờ tớ đi kiếm cậu liền. Bị thương nặng không? Bên cạnh có ai ở cùng không?”
Diêu Lan Hạ ha ha ha: “Có...nhưng mà...”
“Nhưng cái gì? Ý là sao?”
“Là Lưu Nguyên Hào ở đây...”
Bên đầu dây kia, trầm mặc cả một hồi, sau đó rõ ràng không còn phấn khởi nữa, không còn mạnh mẽ nữa, mà trở thành con thỏ ngoan ngoãn rồi: “Vậy à, mốt về nhất định sẽ đem canh cho cậu, cậu bảo trọng trước đi, bảo trọng.”
Con nhỏ chết tiệt này! Hoàn toàn không thể coi là chiến hữu cùng vào sinh ra tử được rồi.
Càng không may là, điện thoại từ nhà tổ của nhà họ Lưu lại gọi đến vào một tiếng sau!
Nhìn thấy mà điện thoại từ nhà tổ, Diêu Lan Hạ suýt nữa đã vất điện thoại đi, cuộc gọi từ nhà tổ, không phải Vũ Trúc Ngọc thì là Lưu Đình, hai đại ca này đều không chọc được.
Định thần lại, bình ổn lại hơi thở, nhấc máy lên nghe: “Alo....”
Diêu Lan Hạ thấp thỏm bất an mà siết chặt một góc chăn, im lặng mà chờ đợi tuyên phán từ bên kia, đợi một hồi, cuối cùng cũng có âm thanh truyền tới.
“Là ta.”
Thịch thịch thịch
Thanh âm tràn đầy khí phách của Lưu Đình truyền tới, Diêu Lan Hạ suýt nữa đã rơi từ trên giường xuống, ra sức nắm lấy điện thoại, lòng bàn tay cô đã bị mồ hôi làm ướt đẫm.
“Ba....ba, tìm con có chuyện gì sao?”
Thanh âm của Diêu Lan Hạ không kiểm soát được mà thấp xuống, đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại từ bố chồng kể từ sau khi trở thành vợ chồng với Lưu Nguyên Hào, áp lực lớn thế nào, dây thần kinh căng thẳng đến thế nào, có thể thấy rất rõ ràng.
Lúc này, Lưu Đình ngồi ở trong thư phòng lớn của biệt thự nhà họ Lưu, trong đôi con ngươi thâm sâu khó đoán của ông ta tràn đầy những mưu lược và thâm trầm tích tụ nhiều năm trên thương trường, mà Lưu Nguyên Huyên đứng ở trước bàn làm việc bằng gỗ lim của ông ta, non nớt như một đứa bé.
Diêu Lan Hạ tức giận!
“Lưu Nguyên Hào, anh trúng tà gì vậy? Anh so đo với một cái điện thoại gì chứ? Nhặt lên cho tôi!”
Nhất định là chán sống rồi, vậy mà lại dám bảo Cậu Hào nhặt điện thoại cho cô, nói xong Diêu Lan Hạ lập tức cắn môi, toang rồi, hồi nãy cô chưa lắp não vào hộp sọ.
Cậu Hào ngồi trên ghế sofa, không một lời giải thích về sự rời đi đột ngột lúc nãy, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay mình: “Một tiếng nữa sẽ xuất phát, tối nay về thủ đô.”
Diêu Lan Hạ: “...”
Kế hoạch nói thay đổi là liền thay đổi, làm gì cũng chỉ coi thời gian biểu và tâm trạng của mình thôi.
“Tùy!”
Diêu Lan Hạ tức giận hậm hực mà nằm xuống, hôm nay trên người cô bị thương, trong lòng cũng bị thường, còn chịu sự kinh sợ, bây giờ tâm trạng cô chỉ muốn đánh mắng người thôi.
“Không nghe thấy lời tôi nói sao? Một tiếng nữa xuất phát.”
“Tôi không phải tên điếc, nghe thấy rồi.”
“Nghe thấy rồi thì dậy đi.”