Đào Khánh Trần?
Sao bọn họ lại ở cùng một chỗ?
Bọn họ vừa nói có công việc, chẳng lẽ cái gọi là công việc là trong khoa tim mạch?
Nhưng, đồ ăn khuya thịnh soạn trên bàn kia là sao nữa?
Anh nói buổi tối không ăn khuya, cho nên chắc chắn đồ ăn là do Diêu Lan Hạ mua đến.
Rõ ràng, Diêu Lan Hạ đang muốn mời anh ở lại.
Diêu Lan Hạ! Đúng là giống như Mai Khánh Vân nó, Lưu Nguyên Hào gần như không động vào cô, đặt cô ở trong nhà như đồ trang trí, thân phận mợ chủ nhà họ Lưu của cô chính là tấm biển có tiếng mà không có miếng
Như vậy, cái người phụ nữ cô đơn này, tất nhiên là đang nghĩ cách quyến rũ đàn ông. Các điều kiện và phương diện của Đào Khánh Trần đều tốt đến không thể chỉ trích, đương nhiên là lựa chọn đầu tiên của cô!
Diêu Lan Hạ đáng chết này, đã có chồng rồi còn dụ dỗ Đào Khánh Trần.
Đúng là muốn chết!
Cao Dĩnh Nhi nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, tìm mấy góc ảnh khiến cho động tác của hai người trở nên mập mờ, điên cuồng chụp lại.
Diêu Lan Hạ cầm cây bút, đôi mắt trong vắt nhìn Đào Khánh Trần, nói: "Đây là ý gì?"
Đào Khánh Trần một tay đút túi, một tay khác rút một quyển sách chuyên môn trên bàn làm việc, mở ra: "Ăn khuya, Diêu Lan Hạ không biết?"
Cô nhíu mày: "Anh biết tôi không phải ý đó."
Đào Khánh Trần mỉm cười thản nhiên: "Bác sĩ Diêu đang nghĩ gì? Đây là thành ý của tôi, Phó viện trưởng mới quan tâm đến cấp dưới của mình. Hay là bữa ăn khuya tôi mua không hợp khẩu vị của cô?"
Diêu Lan Hạ lật qua một trang sách, gật đầu không nhìn anh nữa: "Viện phó Đường, tôi thấy chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn."
Ánh mắt Đào Khánh Trần tự nhiên nhìn về phía tay cô, cô không đeo nhẫn cưới, với cả, chuyện cô đã kết hôn cũng không ai biết.
Chắc hẳn, một Bác sĩ Diêu kiêu ngạo tự tin đứng trước ánh hào quang vô hạn cũng không có được cuộc sống như ý.
Trái tim, nhẹ nhàng run lên.
Ca đêm là mệt nhất, thức một đêm, trên gương mặt lạnh lùng của cô xuất hiện hai quầng mắt thâm thật to, lúc đi tới phòng thay quần áo thì ngáp lên ngáp xuống.
"Chính là cô ta, tối qua..."
Mơ hồ nghe được mấy cô y tá đang bàn luận gì đó, cô chỉ nghe được nửa câu đầu, câu nói phía sau bị ép xuống quá nhỏ, cô không nghe được.
Đi ra khỏi phòng thay quần áo, hai ba cô y tá cũng lén lút nhìn cô, miệng thì thầm to nhỏ, cô không nghe rõ nội dung, nhưng ánh mắt của họ rõ ràng đang khinh khi cái gì.
"Bác sĩ Diêu..."
"Bác sĩ Diêu, vừa tan ca đêm à..."
Đi qua hành lang, các y tá khách khí chào hỏi, Diêu Lan Hạ gật đầu tượng trưng, sau đó sải bước tới cửa thang máy.
"Chính là Bác sĩ Diêu vừa rồi, thế mà lại dụ dỗ Phó viện trưởng tân nhiệm của chúng ta, không ngờ là lại không biết xấu hổ như vậy..."
Trong nháy mắt khi cửa thang máy đóng lại, toàn bộ lời khiển trách của các y tá truyền đến tai của Diêu Lan Hạ.
Cô? Đào Khánh Trần?
Hả!
Kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà, trong nhà không có ai cả, phòng khách còn đặt một cái túi xách nữ mới tinh, cô nhìn thoáng qua logo trên khóa kéo, Hermes.
Cô mới trực một cái ca đêm mà anh đã không kịp chờ đợi mời Mai Khánh Vân tới nhà cùng mơ mộng đẹp rồi? Lưu Nguyên Hào, anh đói khát như vậy sao?
Xem thời gian, chắc bọn họ cũng đã đi rồi.
Chịu đựng đau lòng và bực bội, cô nhanh chân lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, liền giật mình.
Trên giường lớn của phòng ngủ chính, Lưu Nguyên Hào lười biếng nằm trong chăn, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên gương mặt đẹp trai của anh, hai hàng lông mày của anh có hơi nhăn lại khi nghe thấy có tiếng mở cửa.
Ngón tay và bước chân cô đồng thời cứng đờ, thất thần nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, toàn bộ gân cốt trên người đều bị siết chặt.
Người trong chăn giật giật, dáng vẻ mệt mỏi, dường như khinh thường đối với sự xuất hiện của cô: "Diêu Lan Hạ, lá gan của cô càng lúc càng lớn nhỉ?"
Lòng bàn chân Diêu Lan Hạ như mọc rễ, khóe miệng hơi hé ra: "Tôi không biết anh ở nhà."
Không phải anh đi công tác à? Sao về nhanh như thế?"
Cô muốn đóng cửa, người đàn ông trên giường lại cười giễu cợt: "Không biết tôi ở nhà, hay là không hi vọng tôi ở nhà?"
Diêu Lan Hạ nghiến răng: "Anh nghĩ sao thì tùy! Tôi rất mệt, không muốn tranh cãi với anh."
Cô quay người muốn đi, Cậu Hào lại mạnh mẽ hất chăn lên, hai chân thon dài trong chốc lát vọt tới trước mặt cô, khí thế như Tử thần áp xuống!
"Hay là cô hi vọng, người đàn ông nằm ở đây không phải là tôi?"
Theo sau một tiếng quát to, con mắt khát máu của anh cuộn trào sóng to gió lớn, bàn tay như kìm sát gắt gao nắm lấy cằm cô, dùng sức bóp.
A!
Cằm cô bị bóp đau, đau đến nỗi gương mặt nhất thời trắng bệch.
"Lưu Nguyên Hào, anh phát điên cái gì đấy! Buông tay ra!"
"Diêu Lan Hạ, cô đang tìm cái chết! Mẹ nó, cô muốn chết đúng không?"
Cằm cô càng thêm đau rát, hoàn toàn không hiểu Lưu Nguyên Hào đang lên cơn thần kinh cái gì: "Buông tay ra!"
Cơn giận tích tụ trong ngực Lưu Nguyên Hào tràn ra, đôi lông mày hung ác nhíu chặt lại: "Tối qua, cô đã làm chuyện tốt gì?"
Diêu Lan Hạ dồn toàn bộ sức lực vào hai tay hòng thoát khỏi sự kiềm chế của anh, nhưng mà sức lực chênh lệch quá lớn, giãy dụa của cô đành thất bại.
"Khụ khụ... khụ khụ... Lưu Nguyên Hào... thả...."
"Nói! Tối qua cô đã làm gì? Diêu Lan Hạ, tôi thấy cô đúng là chứng nào tật nấy!"
Phù phù!
Cánh tay sắt của anh hung hăng kéo một cái, vung lên, cơ thể của Diêu Lan Hạ mất trọng lượng xoay tròn một vòng, mãnh mẽ ngã về phía giường lớn.
"Bịch!" Cơ thể đâm vào giường, xương cốt cả người cô ẩn ẩn đau, gần như bị anh quẳng tan thành từng mảnh.
Cánh tay nhỏ bé của cô chống nửa người dậy, gào to về phía anh: "Lưu Nguyên Hào! Anh thần kinh à! Hôm qua tôi trực ca đêm! Ở bệnh viện, mẹ nó tôi còn có thể làm cái gì!"
Còn già mồm cãi láo! Cái người phụ nữ chết tiệt này!
Nếu như cô ngoan ngoãn nhận sai, có lẽ anh sẽ còn có một chút nhân từ, tha cho cô khỏi chết, nhưng mà cô lại không biết điều!
Cơ thể cao lớn như núi cao biển rộng của Lưu Nguyên Hào đè xuống, đôi mắt lạnh lùng, thâm sâu khó lường nhìn chằm chằm cô, trong không gian chật chội nhỏ hẹp, cô không có chỗ trốn.
"Vụng trộm với đàn ông đến tận bệnh viện! Còn vụng trộm với cả cấp trên của mình!"
Rầm rầm!
Lưu Nguyên Hào ném điện thoại vào mặt cô, trong đầu cô nổ đoàng một tiếng, trên màn hình, là một bức ảnh cô cùng một người đàn ông thân mật.
Bởi vì góc chụp nên không nhìn thấy mặt người đàn ông kia, nhưng mà cô... động tác của cô như đang chủ động xích lại gần gương mặt của người đó, tính hôn lên.
Chuyện xảy ra khi Đào Khánh Trần đặt cơm hộp trên bàn của cô, trước sau không đến một phút! Lúc ấy Đào Khánh Trần còn cúi đầu nói với cô, cơm hộp vẫn còn nóng, mau ăn đi...
Nhưng ảnh chụp trên màn hình rõ ràng lại là cô chủ động dụ dỗ đối phương.
Sao lại bị người ta chụp lén rồi? Không đúng, sau ảnh chụp lại ở chỗ Lưu Nguyên Hào?
Cô tròn mắt nhìn, trong đầu hiện lên vô số suy đoán, rối như tơ vò.
"Diêu Lan Hạ, cô lại không có lòng tự trọng như thế!"
Đại não của cô chưa kịp thanh tỉnh, đối diện đã bị lời nói hung ác của anh mạnh mẽ cho một kích, trong đôi con ngươi của cô như chứa đựng sóng nước: "Không phải như vậy, tôi và anh ấy không có bất cứ quan hệ nào."
Lưu Nguyên Hào cười, anh tiến lại sát mặt của cô, lời nói châm chọc đến cực điểm: "Diêu Lan Hạ, một lần, hai lần, cô đang không ngừng khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng của tôi đấy!"
Cô lắc đầu, gắt gao nắm chặt lấy chăn mền: "Không có!"
Anh ảo não, tức giận nện một quyền xuống giường, "rầm", khiến cơ thể cô run lên: "Muốn ly hôn, đúng không?"
Sự chua xót tràn ra từ đáy mắt cô: "Đúng!"
Việc đã đến nước này, thì sao không chấm dứt!
"Tôi nói cho cô biết, cứ nằm mơ đi! Còn nữa, cô đừng quên, tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô chạm vào tên đàn ông nào, tôi sẽ cho bọn họ nếm thử cái giá phải trả."
Anh đứng bật dậy khỏi người cô, cầm điện thoại lên: "Lập tức tới bệnh viện trung tâmthủ đô..."
Bốp!
Cô không kịp nghĩ nhiều, bật dậy, vung tay đánh bay chiếc điện thoại của anh, điện thoại rơi xuống, nằm trên sàn, màn hình vẫn sáng lên, bên trên là tên của Quý Đông Minh.
Bàn tay của Lưu Nguyên Hào vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, đôi mắt sâu thẳm nhíu lại, chậm rãi quay người: "Diêu Lan Hạ, cô..."
Một câu của anh chưa nói xong, Diêu Lan Hạ đã nhặt điện thoại lên, cúp máy.
Động tác nhanh chóng, khiến anh níu lưỡi.
"Chuyện không có gì, anh muốn làm gì."
Cô hoảng hốt, hình ảnh Lưu Nguyên Hào đối phó với Khang Thành Kiệt vẫn còn trong trí óc, anh tuyệt đối sẽ dùng cách thức tương tự để tra tấn Đào Khánh Trần, anh ấy vô tội, cô không thể liên lụy tới anh ấy.
Hành động theo bản năng, cô phải cản Lưu Nguyên Hào lại.
Nhưng cô không biết, cô càng bảo vệ thì lại càng kích thích cơn giận của Cậu Hào.
Lần này, cơn phẫn nộ trên mặt anh dần dần biến mất, chỉ có đôi môi mỏng nhếch lên đầy khinh miệt: "Diêu Lan Hạ, cô muốn bảo vệ cho anh ta? Tôi thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì anh ta là ai?"
"Chuyện này không liên quan tới anh ấy, Lưu Nguyên Hào, người anh hận là tôi, người anh muốn tra tấn cũng là tôi, cần gì phải liên lụy tới người khác? Ah muốn cái gì thì cứ nhằm vào tôi đi."
Cô không sợ sự hung ác của anh, ngữa mặt, mặc dù lòng bàn tay tuôn đầy mồ hôi, nhưng trên mặt lại không đổi sắc.
"Cô?" Anh chế giễu lại.
"Đúng, là tôi."
"Cô cũng xứng?"
Diêu Lan Hạ bị anh làm cho á khẩu không trả lời được, điện thoại di động của cô điên cuồng rung lên không đúng lúc.
Trái tim cô như bị siết chặt, trực giác mách bảo là không ổn.
Có điều cô không ngờ tới, người gọi lại là Mai Khánh Vân.
"Diêu Lan Hạ! Cô có biết xấu hổ không! Anh Hào mới đi công tác một ngày mà cô đã không chịu được phải đi dụ dỗ đàn ông? Rốt cuộc thì bên trong cô hèn hạ cỡ nào!"
Mẹ kiếp!
Cô thật muốn cười: "Mai Khánh Vân, cô có tư cách gì mà nói tôi? Mặt mũi cô ở chỗ nào mà cũng dám nói tôi?"
"Diêu Lan Hạ, cô có thể không tuân theo đạo làm vợ, không cần mặt mũi, không cần vỏ ngoài, nhưng mà anh Hào không thể! Ở bệnh viện mà cô lại làm ra cái chuyện bẩn thỉu hèn hạ này, cô không sợ bị người ta giẫm chết à?"
Cô nhíu chặt lông mày nhìn Lưu Nguyên Hào, anh biết, cô cũng biết.
Chuyện này rốt cuộc đã truyền thành cái dạng gì?
"Mai Khánh Vân, cô súc sạch miệng đi! Ai dụ dỗ đàn ông? Hả!"
"Tôi và anh Hào là thật lòng yêu nhau! Ba năm trước đây cô liền..."
"Khánh Vân!"
Lời nói của Mai Khánh Vân càng thêm khó nghe liền bị Cậu Hào quát ngừng. Anh cướp đi điện thoại, ở đầu dây bên kia đột nhiên bị cắt ngang, cô ta đang chuẩn bị mắng to một trận trút giận liền sửng sốt.
"Anh Hào, anh sao lại... cùng với cô ta?"
Tay Mai Khánh Vân nắm chặt lấy tua rèm cửa, diềm lục quấn vào ngón tay của cô ta, suýt nữa thì bị cô ta giật đứt.
Không phải nói đi công tác sao? Bây giờ lại xảy ra chuyện gì?
"Cô dưỡng thai cho tốt, chuyện này để tôi xử lý." Ánh mắt nặng nề của anh không hề rời Diêu Lan Hạ, sát khí cũng chưa từng thuyên giảm.
"Anh Hào, ả phụ nữ bại hoại như Diêu Lan Hạ, cô ta sẽ còn muốn làm ra nhiều chuyện mất mặt hơn? Mặt mũi nhà họ Lưu đều bị cô ta ném đi cả. Anh Hào, em cảm thấy đau lòng thay cho anh, nghe được tin này, em và cục cưng đều..."
"Được rồi, cô nghỉ ngơi đi."
Quăng điện thoại xuống, anh lập tức nói: "Diêu Lan Hạ, cô cảm thấy Mai Khánh Vân có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?"
Trong nháy mắt này, nghe giọng điệu chuyển biến của Lưu Nguyên Hào khiến trái tim cô hoàn toàn lạnh.
Cô sai rồi, Lưu Nguyên Hào mà người người e ngại, cũng không phải không biết dịu dàng, mà là sự dịu dàng của anh chỉ dành cho đúng người.
Trong lòng của anh chỉ quan tâm Mai Khánh Vân.
Cô thật khờ!
Thế mà ngốc nghếch coi là, Lưu Nguyên Hào chỉ là gặp dịp thì chơi với Mai Khánh Vân, ha ha!
"Tôi..."
Cục diện đang rơi vào bế tắc, chuông cửa biệt thự như thúc hồn đoạt mạng vang lên!