Diêu Lan Hạ đang đọc say sưa thì một giọng nữ lạnh lùng chậm rãi truyền tới từ phía đối diện, cô ngẩng đầu nhìn, một người phụ nữ cao gầy mảnh mai mặc áo blouse trắng đang đứng nghiêng người phía đôi diện, mái tóc cắt bob gọn gàng, lọn tóc sấy ion, che đi hai má, làm cho gương mặt vốn xinh đẹp của cô ta lại càng thêm bắt mắt.
Người phụ nữ này trang điểm nhẹ, lông mi được chảy rõ từng sợi, đôi môi điểm son màu hoa hồng, khi đóng khi mở giống như cánh hoa, già dặn lại quyến rũ.
Sự yên bình giữa hai hàng lông mày nhìn như Thường Thắng tướng quân thân chinh trăm trận.
Bên trong áo khoác dài là chiếc áo tím nhạt, mở hai cúc cổ, lộ ra xương quai xanh mảnh mai, vạt áo được sơ vin vào trong chiếc quần đen dài, bên dưới là một đôi giày cao gót cũng màu đen chống đỡ hai chân thon dài.
"Xin lỗi, tôi không biết là sách của cô." Diêu Lan Hạ đẩy sách sang bàn đối diện, đặt xong thì kéo ly cà phê về phía mình.
Trên áo người phụ nữ đó không có bảng tên, cho nên cô không biết, với lại trong ấn tượng của Diêu Lan Hạ, chưa từng có người này, nếu như trong bệnh viện thật sự xuất hiện một vị bác sĩ xinh đẹp động lòng người như vậy thì cô không thể không biết.
Người phụ nữ cầm sách y học: "Cô chính là bác sĩ át chủ bài trong khoa tim mạch, Diêu Lan Hạ?"
Cô ta vừa rồi có liếc mắt nhìn thoáng qua bảng tên trên ngực cô, chỉ là có hơi không xác định, Diêu Lan Hạ vậy mà còn trẻ lại xinh đẹp như vậy.
"Là tôi, nhưng bác sĩ át chủ bài thì không dám nhận." Đối thoại đơn giản nhưng trực giác của Diêu Lan Hạ cảm thấy cô ta là người không dễ ở chung, không nên giao lưu.
Người phụ nữ không chút kiên nhẫn nói: "Phải thì phải, không phải là không phải, không cần ra vẻ khiêm tốn, nếu tôi nhớ không nhầm, cô có phòng khám vào buổi chiều mà, không cần làm chuẩn bị à?"
Diêu Lan Hạ nhíu mày, giọng nói ra lệnh này có ý là gì? Huống chi bây giờ còn sớm.
"Xin lỗi, xin hỏi cô là vị nào?"
Cô ta đã không khách sáo, Diêu Lan Hạ cũng sẽ không khách sáo, vênh mặt hất hàm sai khiến, trực tiếp coi mình làm lãnh đạo?
Người phụ nữ khinh thường nhếch đôi môi đỏ, ngón tay mảnh khảnh mở sách ra, dường như đang coi thường Diêu Lan Hạ vậy mà lại không biết cô, ngay cả đáp cũng không thèm đáp lại.
Ồ! Bây giờ vênh váo tự đắc đúng thật là nhiều! Hóa ra cái năng khiếu này không phải chỉ dành riêng cho Mai Khánh Vân.
"Phó chủ nhiệm Cao, sao cô lại ở đây, ha ha, làm tôi tìm mãi!"
Diêu Lan Hạ bên này còn chưa đứng lên, chủ nhiệm Phương trong khoa tim mạch đã sải bước tới, người mà ông ta nói chuyện chính là người phụ nữ khinh thường bất cứ ai này.
Trong lòng thấp thỏm, không phải nói Phó chủ nhiệm mới tới là một người đàn ông sao? Còn truyền bá đến vô cùng kỳ diệu, nói đến nửa ngày hóa ra lại là nữ?
Cao Dĩnh Nhi đứng dậy, gật đầu: "Chủ nhiệm Phương."
Chủ nhiệm Phương thấy hai vị đại tướng của khoa tim đều ở đây, vội vàng cười ha ha: "Lan Hạ cũng ở đây à, vậy thì tốt quá rồi, hai người còn chưa quen biết nhau đúng không? Vị này chính là trụ cột trong khoa tim mạch, Diêu Lan Hạ. Bác sĩ Diêu, vị này chính là Phó chủ nhiệm mới tới của chúng ta, tiến sĩ của đại học y học Harvard, Cao Dĩnh Nhi, Phó chủ nhiệm Cao. Đều là tướng tài trẻ tuổi, ha ha!"
Diêu Lan Hạ là bác sĩ át chủ bài, dựa theo chức vị thì đương nhiên không thể nói chuyện trước, gật đầu chào hỏi.
Cao Dĩnh Nhi khép sách lại, giọng điệu cũng không tính là thân mật: "Có làm quen rồi, có phải bác sĩ át chủ bài hay không, tôi sẽ từ từ phân biệt.
Chủ nhiệm Phương cười ha ha giải hòa, chủ nhiệm Phương đã gần năm mươi tuổi đeo kính gọng vàng, con mắt vốn không lớn, khi cười lên trực tiếp híp lại thành một đường thẳng, trông rất là buồn cười.
Buổi chiều lại làm việc đúng giờ như thường lệ, bận rộn ròng rã cả một buổi chiều, bệnh nhân còn chưa khám xong mà đã sáu giờ rồi.
Cô kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà, bởi vì phải chuẩn bị luận văn, cũng không màng làm một bữa cơm hoàn chỉnh, trực tiếp mua một túi bánh sủi cảo đông lạnh ở cửa hàng tiện lợi, nấu sủi cảo xong liền dựa vào khung cửa đọc sách.
Chức danh giáo sư không thể coi thường, mỗi năm chỉ có hai chỗ cho một ban, mà đa số đều yêu cầu là bác sĩ có tuổi với kinh nghiệm lâu năm, cô mà cầm được tấm bằng chứng nhận thì đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Nghĩ vậy, hình như Viện phó Niếp trước khi rời đi đang cố ý chiếu cố tới cô.
Nồi sủi cảo đun sôi ùng ục, Diêu Lan Hạ chỉ lo suy nghĩ đến một danh từ chuyên nghiệp, cho nên hoàn toàn không để ý tới, sủi cảo chín nhừ, nước ào ào tràn ra cạnh nồi.
"Cô muốn tự sát à?"
Lạch cạch!
Giọng quát lớn lạnh lẽo cứng rắn và tiếng sách rơi cùng hòa vào một chỗ, phản ứng đầu tiên của cô là sao anh lại trở lại?
Phản ứng tiếp theo là... sủi cảo.
Đôi chân dài của Lưu Nguyên Hào vượt qua Diêu Lan Hạ nhanh nhẹn tắt bếp, đôi con ngươi khát máu nhìn chằm chằm Diêu Lan Hạ, giống như muốn muốn lưu lại trên mặt cô một cái lỗ máu.
Nồi đã bị nước bắn tung tóe ẩm ướt, nước canh màu trắng thuận theo bếp sền sệt tràn ra ngoài, cũng nhỏ không ít trên mặt đất.
"Tôi... vừa rồi tôi không có chú ý, anh đi ra ngoài đi, để tôi dọn." Diêu Lan Hạ nhặt quyển sách y học đặt lên kệ, vén tay áo cầm khăn lau.
Cậu Hào bị chọc tức, thân hình cao lớn đứng phía sau cô, anh thật muốn bóp cổ cô hỏi một chút, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ!
Nhưng nhìn Diêu Lan Hạ không than phiền một tiếng lau kệ bếp, cơn phẫn nộ nghẹn trong cổ họng Cậu Hào quả thực là nuốn xuống, đúng là gặp quỷ, Cậu Hào thế mà ngừng lại cơn tức.
"Được rồi! Ra đi."
Diêu Lan Hạ cũng không ngừng lại động tác trong tay: "Làm bẩn dụng cụ làm bếp của Cậu Hào, tôi sẽ chịu trách nhiệm rửa sạch."
"Đúng, đồ làm bếp có thể lau sạch, nhưng mà Diêu Lan Hạ..."
Giọng nói của Cậu Hào lạnh buốt, sau lưng căng ra vì tức giận, đây rõ ràng là nhẫn nhịn, mặc dù không biết nhẫn nhịn cái gì.
Cô vểnh lỗ tai lên nghe, anh lại không nói vế sau.
Nhưng mà Diêu Lan Hạ, làm bẩn mắt và trái tim rồi, cô lấy gì tẩy đi?
Diêu Lan Hạ nhanh chóng rửa sạch đồ làm bếp, mở nắp nồi lên, hơi hai mươi miếng sủi cảo trắng bóng tung bay trong nước, sủi cảo tôm nhân thịt, mùi hương theo nắp nồi xốc lên, xông vào mũi.
Diêu Lan Hạ lạnh nhạt nói: "Anh có ăn không?"
Lưu Nguyên Hào: "..."
Diêu Lan Hạ nghĩ anh không ăn, đổ toàn bộ vào một cái khay, bưng lên bàn ăn, đặt đũa ở bên cạnh rồi quay lại phòng bếp chuẩn bị đĩa và dấm.
Nhưng khi trở lại phòng ăn, đĩa sủi cảo kia lại đặt ở trước mặt Lưu Nguyên Hào, ngón tay thon dài của anh cầm đũa, kẹp một miếng sủi cảo đã cắn một nữa...
Diêu Lan Hạ nhíu mày, muốn ăn thì trực tiếp nó, còn giả vờ kiêu.
Đặt đĩa và dấm xuống, Diêu Lan Hạ không nói một lời cầm một đôi đũa, một cái đĩa, ngồi đối diện anh, gắp một miếng, chấm dấm, ăn giống như đối diện không có ai.
Hai người yên tĩnh ngồi đối diện nhau ăn sủi cảo, một miếng lại một miếng, đũa đan xen buông xuống lại nhấc lên.
Bầu không khí đúng là quỷ dị, mắt thấy khay sủi cảo dần trống không, Lưu Nguyên Hào lại không nói một câu, theo lý thì anh không phải nên lạnh lùng chế giễu vài câu ngày hôm nay thế nào sao?
Cậu Hào tỉ mỉ thưởng thức món sủi cảo đông lạnh, loại thức phẩm anh cho là rác rưởi, thế nào khi ăn vào lại ngon muốn chết, có điều khi nhìn tới gương mặt không có chút biểu cảm nào của người phụ nữ đối diện, dường như không thích sự hiện diện của anh.
"Ngày mai tôi đi công tác."
Bất thình lình anh ném ra một câu.
Đi công tác? Tại sao phải nói cho cô?
À, nhắc nhở cô, chủ nhân căn nhà cần rời đi, phải giữ gì nhà cửa, đừng để xảy ra sự cố à?
"Ngày mai tôi sẽ dọn đi, Lưu Nguyên Huyên đã tới rồi, hẳn sẽ không lại đến lần thứ hai đâu."
Diêu Lan Hạ lạnh lùng trả lời một câu, lý trí khách quan, rất phù hợp với phong cách của cô.
Ngón tay Cậu Hào suýt chút nữa thì bẻ gãy đũa: "Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, cô hi vọng đến lúc đó tôi phải tự mình đón cô về à?"
Hả!
Diêu Lan Hạ ngước mắt lên, nhìn Lưu Nguyên Hào cách mình một cái bàn, thế nhưng lại cảm thấy khoảng cách xa như vậy, xa đến nỗi cô có cố gắng thế nào, muốn lại gần thế nào cũng chỉ có thể cách bờ sông, ngửa mặt trông lên.
"Tôi sẽ liên hệ Lưu Nguyên Huyên, bảo cậu ấy không cần đến, cậu ấy muốn gặp anh, đại khái là có thể tìm quán cà phê hoặc phòng ăn." Cô nhẹ nhàng cứn môi, giữa răng và môi rõ ràng là mùi thơm của sủi cảo, vì sao lại cảm thấy đắng chát như vậy?
Lưu Nguyên Hào trầm giọng, rõ ràng từng câu từng chữ: "Tôi thấy, nơi thích hợp nhất là nhà cũ, hoặc là cô muốn đến tiệc gia đình của nhà họ Lưu một lần?"
Tiệc gia đình, ba chữ này giống như điều cấm kỵ trong lòng Diêu Lan Hạ, anh biết rõ, điều cô ghét nhất chính là kính trọng mà không được gần gũi.
"Được, tôi ở lại. Nhưng mà tôi nghĩ, trong lúc anh đi công tác, chắc hẳn là cậu ta không qua đâu.
"Hiểu nó như thế à?"
Một câu hỏi lại, cực kỳ châm chọc.
Diêu Lan Hạ siết chặt đôi đũa trong tay, cảm giác muốn ăn hoàn toàn tan biến, bụng lập tức thấy no: "Không hiểu, cậu chủ nhà họ Lưu các người, tôi làm sao mà hiểu được."
Cô đặt đũa xuống, lời không hợp ý không quá nửa câu, thực sự là không còn gì để nói, không bằng rời tiệc.
"Ngồi xuống." Anh hạ giọng ra lệnh: "Ai cho phép cô trong khi chồng chưa rời bàn đã đứng lên trước?"
Diêu Lan Hạ cười nhạo: "Chồng à, Cậu Hào, danh xưng này tôi càng không đảm đương nổi, người có tư cách gọi anh là chồng phải là người phụ nữ đang mang thai kia."
Lạch cạch!
Lưu Nguyên Hào hung hăng ném đũa lên bàn, tiếng rơi lanh lảnh, giống như một bàn tay tát trên mặt cô, cảm giác bỏng rát rót vào cốt tủy.
Cơm tối tan rã không vui vẻ gì, Cậu Hào nén giận về phòng, Diêu Lan Hạ thì rửa bát đũa.
Xem hết sách chuẩn bị đi ngủ, mở cửa phòng ngủ ra, Lưu Nguyên Hào đã nằm xuống!
Anh phải ngủ ở phòng chính, đây chính là tuyên bố chủ quyền, đường đường là Cậu Hào, đùa cái gì chứ?
Người đàn ông nằm trên giường còn chưa ngủ, nhắm mắt giả vờ ngủ, cho nên Diêu Lan Hạ đi vào phòng tắm tắm rửa, âm thanh vòi hoa sen chảy, anh có thể nghe thấy toàn bộ.
Nghe thấy thì như thế nào?
Cách bức tường này, cánh cửa này chính là hai thế giới.
Gương mặt đẹp trai của Cậu Hào căng ra, quay đầu lại không còn chú ý tới cô nữa.
Ngủ trong phòng khách một đêm, ngày hôm sau Lưu Nguyên Hào đã sớm rời biệt thự sân bay, Diêu Lan Hạ không gặp được anh.
"Bác sĩ Diêu, Phó chủ nhiệm của chúng ta vì sao thay đổi rồi! Đã nói là trai đẹp mà! Vì sao biến thành nữ? Với cả vừa rồi lúc tôi nhìn thấy cô ấy còn suýt bị hớp hồn, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng mà quá lạnh lùng kiêu ngạo."
Hả? Cái cô tên Cao Dĩnh Nhi kia.
"Quen là ổn, không chọc vào cô ấy chắc sẽ không phiền phức gì."
Gần đây Diêu Lan Hạ làm gì cũng không thuận lợi, cô đã lười đi ứng phó với những việc đời phức tạp này rồi.
Quan mới Cao Dĩnh Nhi mới nhậm chức, việc đầu tiên làm đương nhiên là tuần sát mỗi một phòng bệnh, Diêu Lan Hạ và một đoàn người đi theo sau, cẩn thận hầu hạ.
Cũng may, trò xảo quyệt của cô ta đưa ra đều bị Diêu Lan Hạ giải thích rõ ràng từng cái, các bác sĩ đồng hành cũng thầm cảm kích Diêu Lan Hạ nhanh trí và kiến thức chuyên nghiệp cao.
Nhưng ánh mắt của Cao Dĩnh Nhi rõ ràng tràn đầy khinh thường và cực kỳ không hài lòng.
"Lý luận suông thì dễ, đến khi thực chiến thì cũng không nhất định."
Đây là đánh giá sau khi cô ta kiểm tra phòng.
Tùy đi! Cô cũng không quan trọng.
"Bác sĩ Diêu, cô đến đây một chút."
Thế mà chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đi theo Cao Dĩnh Nhi đến văn phòng Phó chủ nhiệm, mới vừa đứng vững gót chân, Cao Dĩnh Nhi đã nghiêm nghị nói: "Cô đang xin lên chức giáo sư?"
"Đúng vậy, đã cầm mẫu đơn rồi."
Cao Dĩnh Nhi cười mỉa mai: "Cô dựa vào kinh nghiệm gì mà xin? Cô có biết danh hiệu giáo sư có ý nghĩa thế nào không?"
Diêu Lan Hạ cực kỳ buồn bực, Cao Dĩnh Nhi vừa mới nhậm chức, vì sao đi đâu cũng nhằm vào cô? Có bị bệnh không?
"Phó chủ nhiệm, mẫu đơn là Viện phó Niếp tự mình đưa cho tôi, phù hợp với yêu cầu hay không, ông ấy là người rõ ràng nhất."
"Phó viện trưởng đã rời chức, công việc lớn nhỏ cũng sẽ phải thẩm định lại một lần, muốn xin, đi tìm Phó viện trưởng mới đi!"