Tháng tư hoa bay khắp trời.
Khuôn viên Đại học Harvard quy tụ những ngành nghề hàng đầu như công nghệ, y tế, tài chính. Ngày hôm nay, Harvard càng náo nhiệt hơn vì có sự xuất hiện của một người.
Trên màn hình điện tử lớn ở quảng trường có cả tiếng nước H và tiếng Anh: “Bài diễn thuyết đầu tiên của giáo sư khoa tim mạch hàng đầu Anna sẽ được tổ chức vào chiều nay.”
Các ký tự màu đen ánh vàng dần dần mờ đi, một bức ảnh toàn cảnh của một người phụ nữ xuất hiện trên màn hình.
Người phụ nữ trong bức ảnh mặc áo blouse, đút tay vào túi áo đang sải bước về phía ống kính, trên gương mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào, cô nhẹ nhàng, tao nhã, quý phái và đầy kiêu sa.
Nhưng người phụ nữ chỉ lộ một bên gương mặt, người xem chỉ có thể nhìn thấy đường nét xinh đẹp của cằm và cổ cô, nhưng không thể nhìn hết được các nét trên khuôn mặt cô.
Không lâu sau, một chiếc Bugatti màu đen lọt vào tầm mắt của các phóng viên, hàng trăm phóng viên nước H và nước ngoài giơ máy ảnh lên để ghi lại bóng hình được chờ đợi.
Nhưng chiếc Bugatti không hề có ý dừng lại mà tiếp tục lao thẳng về phía đám đông phóng viên, không hề có ý định nhường đường cho bất kỳ ai.
Một số phóng viên vội vàng giang tay chặn đầu xe, cố gắng ép xe dừng lại nhưng chiếc xe vẫn làm ngơ, phóng viên không dám liều mạng nên đành vội lùi ra.
Chiếc Bugatti lái thẳng đến đại sảnh, các nhân viên bảo vệ dựng thành một bức tường kín gió hình người cách xe hai mét, chặn tất cả các phóng viên bên ngoài.
Cửa xe sau mở ra, một đôi giày cao gót màu đen chậm rãi đi ra, cổ chân mảnh khảnh tôn lên đôi chân thon thả cân đối của người phụ nữ. Người phụ nữ mặc quần tây màu trắng, ôm nhưng không bó sát, chiếc áo dài tay bằng vải voan màu đen bỏ thùng. Bên trong là vòng eo thon thả, cổ áo chữ V lộ ra làn da trắng nõn, chỉ lộ một mảng nhỏ thôi cũng đã khiến người ta không khỏi cảm thán.
Lướt lên trên là chiếc cổ thon gọn và thanh lịch, cô đeo một sợi dây chuyền làm bằng thủ công không biết của thương hiệu nào, trên dây chuyền có một mặt kim cương nhỏ.
Ai biết hàng đều có thể nhận ra được món đồ đó chính xác là “Vân Thủy Mộng” mà Ả Rập Xê Út vừa cho ra mắt vào mùa xuân năm nay, người ta đồn rằng viên kim cương này thuộc sở hữu của Hoàng gia Ả Rập, bên ngoài không bán.
Không lâu trước đây cô đã cứu vương tử Ả Rập từ cõi chết trở về và nhận được một món quà từ nhà vua, trở thành chủ nhân của “Vân Thủy Mộng”.
Viên kim cương này tuy rằng không đáng nhắc tới so với tài năng và y thuật của cô, nhưng bây giờ, dường như chẳng có gì có thể xứng đáng với cô.
Tất nhiên, đây đều là những lời đồn thổi từ bên ngoài.
Về phần cô có lai lịch như thế nào thì không ai biết, cũng không ai có cơ hội biết.
Cô không thuộc bất kỳ bệnh viện nào mà chỉ nhận lời mời từ các quan lại quyền quý, chỉ điều trị cho những người giàu có quyền lực.
Cho nên cô được người ta gọi là bác sĩ hoàng gia.
Kết quả thế nào thì hôm nay sẽ được tiết lộ.
Các phóng viên chen chúc nhau để chụp ảnh chính diện của cô, nhưng tiếc rằng cho đến nay, không ai biết gương mặt thật của vị bác sĩ hoàng gia này là như thế nào.
Cô đeo một cặp kính râm cực lớn, che khuất mắt và gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái cằm thanh tú cùng đôi môi căng mọng, chỉ một chút cảnh đẹp thôi cũng đủ làm người ta suy nghĩ xa xôi.
Xuống xe, cô đi đôi giày cao gót tám phân, dáng người trở nên cao ráo và thước tha hơn, cô sải bước đi về phía đại sảnh, phía sau cô là hai phụ tá một nam một nữ, đều mặc áo sơ mi và quần tây.
Ngón tay thon dài gỡ kính râm xuống đưa cho phụ tá.
Sau khi người phụ nữ tháo kính râm ra, lúc này mọi người mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô.
Khuôn mặt chuẩn trái xoan, đôi mắt sạch sẽ điềm tĩnh và đầy trí tuệ, các đường nét rất sắc sảo. Mặc dù rất đậm chất phương Tây nhưng cũng mang nét đẹp hoàn mỹ của phương Đông.
Đôi mắt sâu sắc khiến người ta không thể hiểu và cũng không dám nhìn kỹ.
Ai thấy Anna cũng đều không khỏi bàng hoàng, không ngờ Anna được người ta truyền tai nhau là huyền thoại cũng có gương mặt không thua kém một ngôi sao quốc tế.
Hiệu trưởng Đại học Harvard và những cựu sinh viên xuất sắc của những năm trước đã đợi sẵn ở sảnh. Thấy có người vào, người đàn ông trung niên chủ động tiến lên nghênh đón. Người đàn ông Mỹ tóc vàng vô cùng nhiệt tình, ông ta cầm tay cô rồi dán sát vào má cô, nói tiếng Anh bằng giọng Mỹ điêu luyện: “Anna, chào mừng cô!”
“Cảm ơn.” Giọng nói nhẹ nhàng không nửa phần nịnh nọt và lấy lòng, tao nhã đúng mực, không xa lánh không cố tình.
Cô chào hỏi đơn giản, cô không thích xã giao nên chọn cách tránh đám đông, chỉ có hiệu trưởng và hai chuyên gia thâm niên trong ngành đi cùng cô.
Một số bảo vệ hộ tống cô đến lối vào thang máy VIP. Còn hai mươi phút nữa mới đến bài phát biểu. Cô không thích đến muộn, cũng không thích chuẩn bị trước.
Cho nên xem xét hoàn cảnh là rất cần thiết.
“Lisa, tôi lên lầu trước, cô đến sân khấu xem một chút.”
Trợ lý nữ gọi là Lisa gật đầu: “Vâng.”
Hiệu trưởng Kane trao đổi ngắn gọn với cô về bài phát biểu và sắp xếp cho buổi tối. Anna hờ hững gật đầu, nói bằng thứ tiếng Anh điêu luyện: “Diễn thuyết xong tôi sẽ đi, đừng sắp xếp những thứ không cần thiết.”
Cô không thích đám đông ồn ào, cô càng không thích các buổi chiêu đãi, yến tiệc và các dịp giao lưu khác.
Kane mỉm cười, các nếp nhăn trên mặt hiện càng rõ: “Cô Anna, những thứ này đều dụng tâm chuẩn bị vì cô.”
Anna lạnh nhạt nói: “Vậy tôi tặng nó cho ông đấy.”
Một câu nhẹ nhàng phủi sạch hoàn toàn.
“Ngoài ra, hiệu trưởng cũng đừng quên không được công khai nội dung bài phát biểu của tôi. Nếu có video lưu hành trên mạng thì tôi hy vọng bên ông sẽ xử lý kịp thời.”
“Được rồi, đừng lo lắng, máy quay đều tắt.”
Mặc dù là lần đầu tiên phát biểu, lại đối mặt với những nhân tài khoa học đến từ các trường đại học hàng đầu, nhưng Anna không hề hoảng loạn, vẻ mặt cô rất hờ hững, trong bài phát biểu không có một chữ dư thừa, nói đúng trọng điểm, nội dung vây quanh phát triển khoa tim, cuối cùng nói về các phương án điều trị bệnh tim bẩm sinh.
Bài phát biểu kết thúc, sau đó là thời gian cho phần chất vấn.
Anna đứng dưới ánh đèn sân khấu, toàn thân đầy hào quang, cô không cười nhưng cũng không mang lại cho người ta cảm giác khắc nghiệt, ngược lại có cảm giác giống như người đẹp băng giá.
Phụ nữ ngưỡng mộ, đàn ông khao khát.
Anna đặt bàn tay mảnh mai lên giá đỡ micrô: “Bây giờ, hãy bắt đầu câu hỏi của các bạn. Tôi hy vọng tất cả các câu hỏi đều liên quan đến chủ đề lần này, tránh liên quan đến chuyện riêng tư của tôi.”
Một câu nói làm tan nát trái tim của những người nhiều chuyện, khiến không ít người thất vọng.
Vì vậy các vấn đề đưa ra rất đàng hoàng, các thuật ngữ chuyên ngành bay đầy trời, các đề án y học nói không ngớt.
Sau hai mươi phút đặt câu hỏi, hiệu trưởng vẫy tay với Anna đứng trên sân khấu, Anna nhẹ nhàng bước tới.
“Hiệu trưởng, có chuyện gì vậy?”
Kane cười như một đứa trẻ, đôi mắt xanh biếc mang theo ý vị hài hước của người Âu Mỹ: “Anna, những đứa trẻ này bình thường học tập rất căng thẳng, các chuyên gia từng phát biểu trước kia đều là những người trung niên và cao tuổi. Hôm nay không dễ gì mới mời được một giáo sư nữ trẻ tuổi đến nên đừng căng thẳng như vậy được không?”
Anna khẽ cau mày: “Thật sao?”
Kane siết chặt hai tay, làm động tác cầu nguyện của một tín đồ Cơ đốc: “Làm ơn đi, cô Anna, ngoại lệ một lần đi mà.”
Không chống lại nổi lời van xin của hiệu trưởng, Anna cuối cùng cũng xuống nước: “Được thôi, nhưng tôi chỉ cho họ mười phút.”
“Được, chỉ mười phút, không quá một giây nào đâu.”
Kane mở lời, mọi người được tự do phát biểu và đặt bất cứ câu hỏi nào cho những câu hỏi tiếp theo.
Những người dưới sân khấu rất phấn khích!
Bạn họ nữ mắt xanh nhận micro nhiệt tình hỏi: “Cô Anna, cô có bạn trai chưa? Cô thật xinh đẹp, hẳn là có nhiều người theo đuổi nhỉ?”
Anna không thay đổi sắc mặt, cô tiến lại gần micro và nói: “Tôi không có bạn trai.”
Wow! Những người độc thân phía dưới rất hào hứng! Một số chuyên gia, học giả có thân phận trong ngành cũng hào hứng, nghĩa là mọi cơ hội đều bình đẳng, ai cũng có phần.
Nhưng Anna lại nói thêm: “Tôi có chồng chưa cưới.”
Lạch cạch! Câu nói này đã làm tan nát trái tim của biết bao người.
“Cô Anna, cô là người nước H, nhưng khí chất của cô bây giờ thật sự quá giống người Âu Mỹ, xin hỏi cô sống ở Mỹ nhiều năm rồi sao?”
“Không biết đã bao nhiêu năm, nhưng từ khi tôi có ký ức thì đã ở Mỹ rồi.”
Điều đó có nghĩa là cô sinh ra ở Mỹ?
Nhưng Anna nói: “Bởi vì đã từng xảy ra một số chuyện cho nên ký ức của tôi không phải bắt đầu từ khi tôi sinh ra.”
Ồ?
Cô nói như vậy càng tạo thêm một lớp bí ẩn về danh tính của mình.
Số người nhiệt tình đặt câu hỏi ngày càng tăng vọt, thời gian và bầu không khí không còn kiểm soát được nữa, bạn học nam cầm lấy micro, đứng trên ghế giơ cao micro hỏi: “Cô Anna, em nghe nói cô chỉ điều trị cho người quyền quý, cô không nhận điều trị cho bệnh nhân bình thường, nhưng người nước H có câu mọi người đều bình đẳng trước bác sĩ, cô giải thích nó thế nào?”
Hửm? Cuối cùng cũng có người hỏi vấn đề này.
Anna liếc nhìn bạn học nam đã đặt câu hỏi: “Nếu mọi người đều bình đẳng như nhau thì sao lại có câu người quyền quý trong miệng cậu?”
Bạn học nam nhất thời cứng họng.
“Cô Anna, em cũng là người nước H, kế hoạch của em là sau khi hoàn thành chương trình học ở Mỹ sẽ trở về nước H để trả ơn công ơn sinh thành dưỡng dục của quê hương. Vậy cô có bao giờ nghĩ đến việc trở về nước H không?”
Câu hỏi này là của một cô gái nước H có vẻ ngoài yếu đuối, không dễ dàng gì mới giật được chiếc micro nên nóng lòng muốn kêu gọi đồng bào.
Anna do dự, nước H?
Trong thế giới của cô, nước H chỉ là một đường nét trên bản đồ, cô chưa bao giờ đặt chân đến đó.
“Nếu có thể, tôi hy vọng mình sẽ không bao giờ trở lại nước H.” Vẻ mặt cô hơi dịu đi, nhưng những gì cô nói thật bất ngờ và gây sốc.
“Vậy thì… tại sao?” Bạn học nữ nắm chặt micro và, suýt bật khóc.
Anna cuối cùng cũng bộc lộ chút cảm xúc, cô vuốt lông mày: “Tôi chỉ cứu bệnh nhân đang hấp hối, tôi hi vọng mãi mãi đừng có người nước H tới đây đợi tôi chữa trị.”
“Blap blap blap!”
Cô vừa dứt lời, các bạn người nước H và châu Á trên khán đài vỗ tay reo hò, các sinh viên Âu, Mỹ, Phi cũng vỗ tay cổ vũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!