Cả hai tìm kiếm dưới vách đá cho đến chạng vạnh tối, nhưng họ không thu hoạch được gì ngoài áo và giày.
Sao lại không tìm được người chứ?
Dưới vách núi là một thác nước cuồn cuộn, cả hai đều chết lặng.
Thác nước rộng lớn, nước chảy xiết, mưa lớn thì dòng chảy chắc chắn sẽ càng lớn và dữ dội hơn!
Chẳng lẽ…
Tử thần đang siết chặt hơi thở của hai người, tia nắng chiều từ trên khe núi chiếu xuống trải dài hai bóng dáng cứng đờ, cả hai ngây người nhìn thác nước, không ai nói thêm lời nào.
Nếu cô trôi theo dòng chảy vào đại dương, thì... thực sự không có cách nào tìm được.
Gió thổi tung mái tóc, thổi khô quần áo đã ước đẫm mồ hôi không biết bao nhiêu lần, yên lặng, tĩnh mịch, bóng tối của ngày tận thế.
Sau cơn mưa lớn, trời trở nên trong xanh, thời tiết oi bức đến không chịu nổi, nhưng đầu ngón tay hai người lại lạnh như băng, cơ thể như chìm trong băng giá.
Lưu Nguyên Huyên ôm mảnh áo và giày của Diêu Lan Hạ, còn Đào Khánh Trần thì nắm chặt chìa khóa.
Lưu Nguyên Huyên mấp máy, hốc mắt chua xót, nước mắt chảy ra, anh quay lưng lại lau đi: “Má nó! Tôi không tin!”
Đào Khánh Trần đau lòng nhắm mắt lại, anh ta đặt chìa khóa lên ngực: “Tôi cũng không tin, cậu hai Lưu, tôi càng không muốn tin hơn anh.”
Nước mắt Lưu Nguyên Huyên không ngừng chảy xuống, lau không hết, anh đau đớn đứng không vững nên dứt khoác ngồi xổm xuống đất, đau đớn rống lên một tiếng: “Tại sao! Tại sao! A!!!”
Đào Khánh Trần lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt nước mắt cay đắng lấy đi từng chút nhiệt độ trên cơ thể anh ta khiến toàn thân lạnh lẽo, chân mềm nhũn, cuối cùng anh ta cũng không gượng nỗi quỳ một chân xuống nền đá cứng.
Anh ta cúi đầu, những giọt nước mắt nhỏ giọt xuống tảng đá, phát ra tiếng vang kinh hồn, hồi lâu vẫn chưa ngừng.
Nếu Diêu Lan Hạ thực sự có chuyện gì bất trắc thì anh ta thà ở chỗ này cùng chết với cô.
Hai người tìm dưới chân núi đến khi hoàng hôn, trời bắt đầu tối mịt không nhìn thấy được gì, sao giăng khắp trời, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, yếu ớt như ngọn nến trước gió.
“Đi lên thôi, bây giờ đã chắc chắn cô ấy rơi xuống đây rồi, chúng ta cần phái thêm người xuống cứu hộ. Bây giờ sức lực chúng ta quá yếu, đứng dưới thác nước cũng không quan sát được gì.”
Dựa vào chút lý trí cuối cùng, Đào Khánh Trần kéo Lưu Nguyên Huyên quỳ trên đất dậy: “Bây giờ không phải lúc để khóc, đứng dậy!”
Lưu Nguyên Huyên chật vật tránh khỏi tay anh ta: “Tôi khó chịu không được sao!”
Hai người leo lên, báo cáo tình huống gặp phải bên dưới, yêu cầu Lưu Nguyên Hào cùng nhau thảo luận biện pháp đối phó.
Quý Đông Minh ngăn hai người họ lại: “Dù cho bây giờ có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, dù trời có sập cũng không được nói với ông chủ, vết thương ở ngực anh ấy bị vỡ, tùy lúc có thể nguy hiểm đến tính mạng, trước khi bệnh tình ổn định, anh ấy không thể chịu được đả kích.”
Lưu Nguyên Huyên xòe tay ra vò đầu mình, khó chịu xoay một vòng: “Má nó! Cặp vợ chồng này thật sự hết đường cứu chữa rồi!”
Quý Đông Minh nhìn Đào Khánh Trần rồi nói với anh ta: “Anh Đào, chuyện của cô chủ, tôi sẽ hết sức phối hợp, đội tìm kiếm cứu hộ và cứu nạn cũng đang tập hợp lại. Người của đại sứ quán Kenya đã huy động tất cả lực lượng, phải mất một lúc để khởi động một cuộc tìm kiếm và cứu hộ toàn diện, anh có thể đề cập yêu cầu cụ thể với họ.”
Đào Khánh Trần gật đầu, anh ta hít sâu một hơi, bây giờ anh ta đang dùng sự nhẫn nại và sức chịu đựng lớn nhất của cuộc đời mình để giải quyết mọi chuyện. Dù không muốn thừa nhận, nhưng chuyện sống chết của Diêu Lan Hạ…
“Anh cả tôi tỉnh chưa?” Lưu Nguyên Huyên lau nước mắt, hai mắt đã sưng tấy, trên mặt có mấy chục vết sẹo nông sâu do cành khô cùng cỏ dại quẹt phải.
“Chưa.” Một chữ yếu ớt, Quý Đông Minh nói rất chậm, nhưng sức sát thương lại rất lớn.
Lưu Nguyên Huyên bặm môi thành một đường thẳng: “Má nó!”
Anh đá bay cục đá dưới đất, Lưu Nguyên Huyên tức giận, phẫn nộ, phát điên, nhưng những cảm xúc này cũng không che đậy được sự đau lòng của anh ta!
Má nó, sao trái tim lại đau đến thế cơ chứ?
Còn không phải do Diêu Lan Hạ sao? Người phụ nữ vừa độc mồm độc miệng vừa kiêu ngạo đó!
Người phụ nữ nói chuyện luôn xù lông nhím!
Người phụ nữ quật cường chẳng giống phụ nữ chút nào! Là người phụ nữ ngốc nghếch luôn bị người ta gây phiền toái!
Cô thì có gì đáng để mình đau lòng chứ!
Nhưng má nó không được rồi, anh ta không làm được, chỉ cảm thấy đau lòng! Đau đến mức không thở được!
Cao Dĩnh Như đỡ Đào Khánh Trần, nói năng nhẹ nhàng: “Tôi biết bây giờ có nói gì thì anh cũng nghe không vô, nhưng nếu anh muốn cứu người thì anh phải chăm sóc bản thân mình trước đã. Anh vừa leo lên một vách đá cao như vậy, bây giờ đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cần phải nghỉ ngơi.”
Đào Khánh Trần yếu ớt hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Đi.”
Ý anh ta là, cô đi đi, đừng lại gần tôi.
Cao Dĩnh Nhi híp mắt, một tia sáng lạnh lẽo ẩn sâu trong mắt rồi bộc phát ý định giết người.
Kim Tiểu Yến khẽ nói: “Phó chủ nhiệm Cao, cô yên tâm, đã xử lý xong hết rồi.”
Cô ta gật đầu: “Tốt lắm.”
Đội tìm kiếm cứu hộ đã tìm kiếm khắp khe núi suốt một ngày một đêm, băng qua thác nước, tìm kiếm hàng nghìn dặm dọc theo bãi biển gần đó.
Chỉ tìm thấy chiếc giày khác của cô trên bãi biển, còn lại không thu hoạch được gì.
Cuộc cứu hộ ven biển kéo dài ba ngày ba đêm, hàng nghìn thợ lặn đã lặn lội trên biển suốt mười hai tiếng đồng hồ, kết quả vẫn… không có kết quả.
Một người cứ như vậy biệt tăm biệt tích.
Mười ngày sau.
Tất cả các đội y tế đóng ở Kenya đã trở về nước, Đào Khánh Trần và nhà họ Lưu vẫn đứng trên vách núi, giữ vững tâm niệm, chết không buông tay!
“Anh Đào, cậu hai Lưu, từ tình hình bây giờ có thể thấy cô chủ có thể khó qua khỏi. Địa hình phức tạp là một trong những yếu tố, lúc đó mưa rất to, hơn nữa các cơn động đất nhỏ vẫn tiếp tục xảy ra, cơ thể con người không thể chịu được một tác động lớn như vậy được.”
Đội trưởng đội tìm kiếm cứu nạn không thể không nói sự thật.
“Bụp!”
Lưu Nguyên Huyên đấm lệch mặt người đàn ông kia: “Má nó anh nói cái gì đấy! Anh muốn chết đúng không! Chị dâu tôi sẽ không sao đâu! Chị ấy! Không chết!”
“Cậu hai Lưu, xin hãy lý trí một chút…”
“Cút! Cút!”
Mười lăm ngày sau.
Lưu Nguyên Hào đang hôn mê sâu cuối cùng cũng tỉnh lại.
Trong phòng ICU.
“Nói thật cho tôi biết đi.” Lưu Nguyên Hào dùng sức kéo mặt nạ dưỡng khí ra, giọng nói yếu ớt, hô hấp khó khăn, gần như không thở nổi.
Lưu Nguyên Huyên, Quý Đông Minh, Đào Khánh Trần và Cố Diên Sâm đứng trong phòng, nhưng không một ai lên tiếng.
Lưu Nguyên Hào cau mày, giọng nói ngày càng lạnh lẽo: “Nói!”
“Cô ấy rời bỏ chúng ta rồi.”
Đào Khánh Trần chuẩn bị rất lâu mới nói ra sự thật.
Lại có một khoảng lặng kéo dài, bên ngoài là bầu trời quang đãng, bên trong âm u không chút ánh sáng, mây đen giăng đầy.
Lưu Nguyên Hào nhắm mắt lại.
“Tin tức mới nhất, Diêu Lan Hạ, cô chủ nhà họ Lưu đã rơi xuống vách núi khi tham gia quá trình cứu hộ trận động đất ở Kenya. Sau nửa tháng tìm kiếm cứu nạn vẫn chưa tìm thấy thi thể, chỉ sợ lành ít dữ nhiều...”
Biệt thự tư nhân nhà họ Lục.
“Không thể nào! Nữ thần của tôi không thể chết được! Tôi không tin! Tại sao lại không tìm kiếm tiếp! Tôi không tin cô ấy đã chết! Tôi không tin!”
Lục Thu Trà đập cửa ném đồ đạc, tức giận đùng đùng, thời điểm nhìn thấy tin tức này, cô ấy như bị súng lục dí vào đầu, căng thẳng muốn chết, sợ hãi muốn chết!
“Thu Trà, con đừng như vậy, người chết thì không thể sống lại được, hơn nữa đã nửa tháng trôi qua rồi vẫn không có tin tức gì, con thật sự tưởng sẽ có kỳ tích sao? Mẹ biết con rất buồn…”
“Mẹ không hiểu! Mẹ không biết cô ấy đã vất vả như thế nào! Hu hu! Lan Hạ, tại sao số phận lại trêu ngươi như vậy! Tại sao! A! Đừng mà!”
Lưu Nguyên Hào, đúng rồi, Lưu Nguyên Hào! Cô phải đi tìm Lưu Nguyên Hào hỏi rõ ràng!
Lục Thu Trà đột nhiên nhớ đến hộp gấm Diêu Lan Hạ giao cho cô trước khi ra nước ngoài, cô ấy cầm trong tay, phóng như bay đến nhà anh, nhưng đến biệt thự nhà họ Lưu thì bị ngăn lại.
Lục Thu Trà quơ tay hét lớn: “Lưu Nguyên Hào! Anh ra đây cho tôi! Anh ra đây!”
Thấy đó là Lục Thu Trà, Lưu Nguyên Hào hạ lệnh cho người vào.
Lục Thu Trà vào nhà muốn mắng anh một trận, nhưng khi nhìn thấy Lưu Nguyên Hào, cô ấy không thể mắng được nữa.
Lưu Nguyên Hào nửa dựa vào giường, bên cạnh gường đặt thiết bị y tế, trên máy hiện lên mạch đập, còn trên mặt anh không có chút máu.
So với lần trước gặp anh thì bây giờ anh gầy hơn rất nhiều.
Mũi Lục Thu Trà có chút chua xót, má nó, đúng là một đôi uyên ương mệnh khổ.
Lưu Nguyên Hào khua tay bảo Quý Đông Minh tạm thời rời đi: “Ngồi đi.”
Hai chân Lục Thu Trà mềm nhũn, cô ấy thực sự ngồi xuống.
Có lẽ vì quá nhớ cô nên anh rất trân trọng những người có liên quan đến cô, thái độ của anh với Lục Thu Trà tuy hời hợt nhưng không đến nỗi lạnh lùng.
Lục Thu Trà siết chặt nắm đấm: “Tôi đến là muốn...”
Mắng anh, đánh anh và dạy dỗ anh!
“Đưa cho anh một thứ, là Lan Hạ... Trước khi đi nhờ tôi giao cho anh.”
“Lan Hạ? Đưa cho tôi!”
Bất cứ chuyện gì liên quan đến cô, anh đều nguyện ý bảo vệ hết, người khác đừng hòng động vào.
Nhưng mà, ngay lúc mở hộp ra, trái tim Lưu Nguyên Hào lại chìm xuống đáy biển.
Bên trong hộp gấm đen là một chiếc nhẫn cưới kim cương rực rỡ sáng lấp lánh.
Ngón tay siết chặt chiếc nhẫn và kẹp nó vào giữa hai ngón tay, như thể đang nắm tay cô.
Trong mắt người đàn ông không có chút gợn sóng, trên mặt không có chút cảm xúc, cũng không có một động tác dư thừa nào.
Anh bình tĩnh nhìn chiếc nhẫn.
Anh hỏi: “Cô ấy có nói gì không?”
Hốc mắt Lục Thu Trà nóng lên, cô ấy lau nước mắt, má nó, tại sao nhìn thấy Lưu Nguyên Hào như vậy lại khiến cô ấy đau lòng hơn là nhìn thấy một trăm Diêu Lan Hạ khóc chứ.
“Cậu ấy nói… Cậu ấy nói anh xem cái này sẽ hiểu, còn… không nói gì khác.”
Nhìn thấy cái này sẽ hiểu?
Lưu Nguyên Hào cất nhẫn: “Cảm ơn cô đã đến đây.”
Anh vậy mà lại nói cảm ơn cô ấy!
Trời ạ! Đó là Lưu Nguyên Hào! Anh thực sự sẽ nói cảm ơn mình!
“Vậy… cậu ấy…” Lục Thu Trà không nói hết ý, cô ấy líu lưỡi.
Lưu Nguyên Hào nắm chặt hộp gấm, yếu ớt nhưng kiên định: “Tôi sẽ cố hết sức cứu cô ấy.”
Lục Thu Trà đứng lên, cúi đầu chín mươi độ: “Cảm ơn anh Lưu! Cảm ơn anh!”
Người ngồi trên giường gật đầu, cho người tiễn Lục Thu Trà về.
“Diêu Lan Hạ bất ngờ rơi xuống vách núi, nhà họ Lưu đã huy động quân đội địa phương, du thuyền tư nhân, máy bay tư nhân, lực lượng vũ trang, bộ đội đặc chủng tiến hành tìm kiếm xuyên đêm, tiêu tốn hơn hàng chục ngàn tỷ, nhưng 30 ngày sau vẫn không có tin tức gì...”
Sau khi đọc tin tức anh mới biết đã lâu như vậy rồi, mấy ngày nay Lưu Nguyên Hào ngủ liên tục cả ngày lẫn đêm, thường xuyên dùng liều lượng lớn thuốc an thần nên không nhớ nổi hôm nay là ngày nào.
Thời gian vẫn cứ trôi đi, công tác cứu hộ và tìm kiếm cứu nạn vẫn đang tiếp diễn.
Lưu Nguyên Hào không chịu từ bỏ, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải tìm được cô! Cho dù đó là… thi thể của cô.
Hai tháng sau, từ bờ biển đến đất liền đã được tìm kiếm kỹ lưỡng, việc cứu hộ phải dừng lại.
Chạng vạng sau cơn mưa, biệt thự lạnh lẽo vắng vẻ.
Lưu Nguyên Hào ngồi trên xe lăn, Cố Diên Sâm ngồi bên cạnh, anh ta nói: “Tôi đã tra được thông tin mà anh muốn.”
Cậu Hào không nói tiếng nào, đôi mắt mệt mỏi không biết đang nhìn về hướng nào, lười biếng khác hẳn người thường.
Cố Diên Sâm nói: “Năm năm trước, anh gặp tai nạn xe ở Mỹ, người đã tiến hành phẫu thuật cứu anh chính là vợ của anh, Diêu Lan Hạ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!