Cơ thể rơi xuống vách đá giống như một con chim bị gãy cánh!
Lưu Nguyên Hào... em không thể đợi anh được rồi…
Em không thể đợi anh được rồi...
Tiếng kêu trong lòng dần dần bị áp lực cực lớn làm tắc nghẽn. Khi rơi xuống, áo blouse trắng bị cành cây bên rìa vách đá quẹt trúng, trên người bị cắt thành những vết thương có hình dạng và độ sâu khác nhau.
Nhưng cô không cảm giác được.
Thế giới bước vào bóng tối hoàn toàn, còn tối tăm hơn cả bầu trời đen kịt, đó là thứ bóng tối không có điểm dừng, mọi thứ đều trống rỗng, xa xăm, không thể tiếp cận được.
Máy bay của Lưu Nguyên Hào đã đến đường băng, bên ngoài trời mưa to như trút nước, trên đường băng không có một ai, đèn máy bay chiếu sáng cả đường băng xuyên qua những hạt mưa nặng hạt, núi non xung quanh trải dài vô tận. Châu Phi rất ít mưa, lần mưa này như trút hết những giọt nước đã bị kìm hãm quá lâu.
Quý Đông Minh mở ô: “Ông chủ.”
Lưu Nguyên Hào bước xuống bậc thềm, cầm ô đứng dưới trời mưa to, nước mưa chảy xuống ô làm ước áo vest của anh, cánh tay và sau lưng anh cũng dính không ít nước mưa.
Lưu Nguyên Huyên cau mày: “Sau trận động đất chắc chắn sẽ có mưa lớn, châu Á cũng giống châu Phi nhỉ.”
Anh muốn giảm bớt bầu không khí căng thẳng, bởi vì vẻ mặt của anh cả thực sự rất lạnh lùng, nhưng chẳng ai phản ứng với anh, cho nên Lưu Nguyên Huyên đành nhún vai, tự tiêu khiển.
“Tới nơi đóng của đội y tế.”
Giọng nói của cậu Hào không còn lạnh lùng nữa, trong đêm mưa xối xả lại có thể cảm nhận được một chút độ ấm.
Quý Đông Minh cảm thấy khó hiểu, sao mỗi khi dính đến chuyện của cô chủ là giọng điệu của ông chủ lại vô thức dịu đi thế nhỉ?
Chà, đúng là sức mạnh của tình yêu rồi.
Quý Đông Minh hiểu ra, nhưng không để lộ ra ngoài, anh ta gật đầu: “Vâng!”
Tốc độ hồi phục của cậu Hào sau ca phẫu thuật tim không được nhanh lắm, những gì anh đang làm đã khiến tim bị tổn thương, nếu cứ tiếp tục tùy hứng thì chỉ sợ sẽ chết theo lời của bác sĩ mất.
Người đàn ông bước chầm chậm, sắc mặt tuy có chút tiều tuy, nhưng sức hấp dẫn của vầng hào quang cao quý, quyền lực, tiền tài, kiêu ngạo trên người anh lại không hề giảm đi.
Đặc biệt, đèn pha của máy bay và màn mưa lớn như làm nền cho anh, làm tăng thêm khí thế trên người anh.
Cậu Hào, Lưu Nguyên Huyên, Quý Đông Minh và bác sĩ riêng của nhà họ Lưu, mỗi người cầm một chiếc ô đen bước ra khỏi đường băng dưới ánh sáng chói lóa của máy bay, tạo thành một khung cảnh có một không hai trong cơn mưa lớn.
Không thể đi xe được nhưng may mà chỗ đó cách đây không xa lắm, đi bộ chừng 20 phút thì thấy đèn và máy phát điện tạm thời đang hoạt động để phát điện, tạo ra tiếng động trong màn đêm tối.
Mấy y tá bác sĩ thấy Lưu Nguyên Hào đi mưa tới, vóc dáng cao lớn đứng dưới ánh đèn, cả người cao quý giống như một vị thần không thể xâm phạm, dáng dấp đẹp trai và tính tình cương quyết trầm ổn kia dễ dàng đánh cắp trái tim của phụ nữ.
Đào Khánh Trần thấy Lưu Nguyên Hào và Lưu Nguyên Huyên đến nhưng lại không thấy bóng dáng Diêu Lan Hạ, sao lại vậy?
Diêu Lan Hạ đâu?
Anh ta còn chưa kịp hỏi thì Lưu Nguyên Hào đã lên tiếng trước: “Lan Hạ đâu?”
Anh đi máy bay tư nhân băng qua gió to mưa lớn, chịu đựng cơ thể đang tới giới hạn chính là vì người phụ nữ này, vì vậy anh hỏi về cô.
Wow! Đám người bọn họ hâm mộ chết đi được, lái máy bay tới đón người! Quả nhiên là phong cách của tổng giám đốc Lưu Nguyên Hào ngang ngược, so với chuyện này thì hoa hồng mà anh tặng cho Mai Khánh Vân ở bệnh viện lúc trước quá nhỏ bé!
Ngang ngược! Quá trâu bò!
Lưu Nguyên Hào quả nhiên là người đàn ông tuyệt vời nhất trên thế giới! Có một không ai! Gào khóc thôi!
Nhưng anh vừa mở miệng thì thật sự khiến Đào Khánh Trần bối rối, anh ta nhíu mày, anh ta còn chưa kịp điều chỉnh tâm trạng đau khổ xong mà anh lại hỏi anh ta người đâu nữa?
“Cô ấy đã đến đường băng tìm anh lâu lắm rồi, anh đừng nói với tôi là anh không thấy một người sống sờ sờ ra đó đấy nhé, anh Lưu à, anh đang đùa với tôi đấy hả?”
Cô đợi ở đường băng? Anh thật sự không thấy.
Chân mày khẽ cau lại, bởi vì vừa rồi anh đi rất vội nên lúc này sắc mặt tái nhợt, đôi môi càng thêm nhợt nhạt.
“Viện phó Đào, chúng tôi đã đích thân tới đón người, anh đừng diễn nữa, chị dâu tôi đang ở đâu, anh mang ra đây đi.”
Lưu Nguyên Huyên không muốn đùa giỡn với anh ta, bây giờ anh chỉ muốn đưa người ra khỏi bãi rác này thôi, anh không cần chị dâu phải chữa bệnh cứu người, chị dâu của anh chỉ cần làm cô chủ của nhà họ Lưu là được rồi!
Cao Dĩnh Nhi cười dịu dàng nói: “Cậu hai Hào, ý của cậu là sao đây? Lẽ nào chúng tôi lại giấu người sao? Chị dâu cậu biết anh trai cậu lái máy bay đến đón thì đã đi đón từ sớm rồi. Các người không gặp, bây giờ lại tới đòi người, chúng tôi tìm ở đâu ra chị dâu cho cậu đây? Hay là cậu thấy người nào thích hợp thì đưa đi đi.”
Người phụ nữ Cao Dĩnh Như này, Lưu Nguyên Huyên nhìn một cái đã thấy chán ghét rồi.
“Chị này, đàn bà nói chuyện khó nghe quá thì sẽ thối miệng đấy, sau này không ai dám hôn chị đâu, ôi cũng đúng thôi, chị như thế thì cũng không ai dám hôn đâu.”
“Mồm miệng cậu hai Lưu cũng nên sạch sẽ một chút!”
“Sao thế? Chị muốn hôn tôi sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi!”
“Cậu!”
Lưu Nguyên Hào cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhớ dưới ánh đèn có một chiếc ô, nhưng không có ai hết.
“Trở lại đường băng!”
Cậu Hào ra lệnh, mọi người tập họp quay về, Đào Khánh Trần sải bước theo sau: “Tôi rất chắc chắc cô ấy đã đến đó!”
Cậu Hào liếc anh ta một cái, ý trong đó là anh nói nhảm quá.
Khi bọn họ đến đường băng nhìn thấy một chiếc ô đã mở ra bị mưa lớn nhấn chìm một nửa, bên cạnh không bất kỳ dấu vết nào.
Ô ở đây, nhưng người đã biến mất!
“Đúng là chiếc ô mà cô ấy cầm khi đi ra ngoài!”
Lưu Nguyên Hào nhìn chiếc ô, lại thấy mép lan can bị động đất làm hư hỏng, địa hình ở đây rất dốc, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống vực.
Anh cau mày: “Tìm! Từ doanh trại đến đường băng, không được để sót chỗ nào hết!”
“Vâng!”
Đào Khánh Trần cũng rất lo lắng và sợ hãi!
“Mau tìm đi, nhất định phải tìm được bác sĩ Diêu!”
Lúc này đã gần bốn giờ sáng theo giờ địa phương, bầu trời tối om, mưa gió rất lớn, hoàn cảnh rất ác liệt.
Hơn nữa, thỉnh thoảng lại xuất hiện các trận động đất nhỏ.
“Bác sĩ Diêu!”
“Lan Hạ!”
“Lan Hạ!”
Lưu Nguyên Hào và Đào Khánh Trần đồng thanh hét lên từ Lan Hạ khiến mọi người xung quanh đều ngẩn người.
Ánh mắt cậu Hào hờ hững quét qua người anh ta, sau đó không để ý nữa.
Một tay nắm chặt ô, tay kia ôm chặt ngực!
Vết thương!
Đau nhói!
“Cậu cả! Anh không thể gắng gượng được nữa đâu, ở đây giao cho bọn họ, cứ gắng gượng mãi thì anh sẽ không chịu được nữa đâu! Cậu cả!”
“Anh cả, anh nghe lời bác sĩ đi, ở đây giao cho chúng em, chúng em nhất định sẽ tìm được chị dâu!”
Tiếng hét va chạm với tiếng mưa khiến tốc độ và sức lan truyền đều yếu đi.
Áo sơ mi trắng của Lưu Nguyên Hào bị máu đỏ tươi thấm ướt, lan ra một mảng rất lớn.
“Cậu cả! Anh phải dừng lại ngay!”
Nhìn thấy dáng vẻ liều mạng của Lưu Nguyên Hào, bác sĩ rất lo lắng, ông ta nói với Quý Đông Minh: “Mang người lên máy bay!”
Chiếc ô trong tay cậu Hào rơi xuống đất: “Tìm người cho tôi!”
“Ông chủ, anh lên trước đã!”
“Tôi không sao hết!”
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết mất!
Tính tình thật cứng đầu!
Bác sĩ leo lên máy bay, lấy thuốc an thần ra tiêm vào cánh tay cậu Hào: “Cậu cả, tôi xin lỗi!”
“Phản rồi! Thả tôi ra!” Cậu Hào vùng vẫy, ba bốn người đè cánh tay anh lại, bác sĩ tiêm thuốc an thần vào tĩnh mạch cho anh.
Hơn chục người tìm kiếm từng tấc đất, từ bụi cỏ, chỗ thấp trũng, sau tảng đá, rừng cây đến đất đá do trận động đất xếp chồng lên đều bị lật tung.
Nhưng không tìm được gì.
Những chùm ánh sáng đèn pin đan xen qua lại, rồi tản ra bốn phía, tiếng la hét vang lên không ngừng nghỉ.
Công tác tìm kiếm được tiến hành từ 4 giờ sáng đến 7 giờ sáng, xác nhận không có vết tích nào trong bán kính 10 km.
Trời sáng và mưa đã tạnh, đám người Đào Khánh Trần đều một thân chật vật và mệt mỏi.
“Bây giờ chỉ có một khả năng, cô ấy có khả năng bị rơi xuống vách đá, chúng ta phải xuống đó tìm người. Nơi cuối cùng chiếc ô dừng lại có lẽ là nơi cô ấy rơi xuống vách đá.”
Lưu Nguyên Huyên lau tóc, không biết là nước mưa hay mồ hôi, trên lưng ướt đẫm một mảng lớn: “Có lý, tôi sẽ xuống đó, mọi người ở trên đây chờ!”
“Tôi đi cùng anh.”
Đào Khánh Trần vỗ vỗ bả vai anh ta: “Chuẩn bị dây, tôi và cậu hai Lưu sẽ xuống dưới.”
“Viện phó, thật sự quá nguy hiểm, vách đá này cao hơn nghìn mét, lỡ như...” Cao Dĩnh Nhi nắm lấy tay áo anh ta, nhưng bị anh ta tránh đi.
Anh ta không thèm nhìn cô ta, nói: “Người bị thương vẫn đang cần mọi người, quay về cứu người đi.”
Lấy dây thừng buộc quanh eo, hai người dùng tay không nắm lấy tảng đá rồi leo xuống: “Đào Khánh Trần, đợi tìm được chị dâu, tôi nhất định sẽ cảm tạ anh.”
Đào Khánh Trần nắm lấy tảng đá: “Không cần cảm ơn, muốn cảm ơn thì cũng là do cô ấy nói.”
“Được! Chị dâu nhất định sẽ cảm ơn anh! Anh cả của tôi cũng vậy!”
Sợi dây ngày càng dài, cả hai đã xuống được 400 mét, nhưng dọc đường không phát hiện ra gì cả.
Lưu Nguyên Huyên đột nhiên chỉ vào một mảnh vải trắng rồi hét lên: “Áo! Áo!”
Thân cây móc một miếng vải trắng, giống như chất vải của áo blouse.
“Chúng ta qua đó xem!”
“Để tôi đi!”
Thân hình cường tráng của Lưu Nguyên Huyên trèo ngang qua vách núi, cầm mảnh vải trắng bị rách rồi nhìn kỹ: “Đào Khánh Trần, là áo của chị dâu! Áo blouse của các người! Chị ấy chắc chắn đã bị rơi xuống đây!”
Miếng vải trắng bị nước mưa dội ước vẫn còn vết máu, nhất định là cô đã bị thương rất nặng.
Má nó!
Nếu chị dâu mà xảy ra bất trắc gì thì anh cũng đi chết theo!
“Tiếp tục xuống! Nhanh lên!”
Cách dưới đó mấy chục mét có vài mảnh áo blouse trắng bị xé toạt, đó là mảnh áo trên người Diêu Lan Hạ, lúc này hai người càng cảm thấy bất an.
Rơi từ trên cao xuống, quần áo rách thế này thì liệu người còn sống sót không?
Lưu Nguyên Huyên lắc đầu, sẽ không đâu, sẽ không đâu, chị dâu nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.
“Giày! Giày của chị ấy!”
Một chiếc giày của Diêu Lan Hạ rơi trên tảng đá, chiếc giày có một vết cắt dài, còn thấy vết máu lờ mờ.
Đào Khánh Trần cầm chiếc giày trong tay, hốc mắt đột nhiên nóng rực: “Chắc cô ấy...”
“Mẹ nó! Chị dâu sẽ không sao đâu! Chị dâu tôi là một người phụ nữ tốt bụng và lợi hại như vậy, chị ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!” Lưu Nguyên Huyên cướp lấy giày trong tay Đào Khánh Trần, kéo ba tia áo ra rồi bỏ nó vào trong người.
“Tiếp tục tìm!”
“Chị dâu!”