“A!”
“Viện phó!”
“Sắp chết người rồi!”
Nương theo những âm thanh la hét trên đỉnh núi, đòn phản công của Đào Khánh Trần càng ngày càng mạnh, quyền cước của hai người tăng theo cấp số cộng, nắm đấm bốp bốp, đánh nhau túi bụi.
Diêu Lan Hạ sửng sốt.
Cô đang trốn ở phía sau xa, nhìn về phía cuộc chiến trên kia, lại đột nhiên phát hiện tình thế đảo ngược, Đào Khánh Trần tao nhã lễ độ trong trí nhớ thế mà lại biết đánh nhau?
Không riêng gì đánh nhau, quyền cước còn có thể lợi hại như thế, cái này... hoàn toàn có thể lật đổ sự hiểu biết và cách nhìn nhận của cô đối với Đào Khánh Trần, hoàn toàn lật đổ.
Cô hoàn toàn không thể tin được.
Xoa xoa mắt, lại ngẩng đầu lên một lần nữa Đào Khánh Trần đá một đá vào bụng của Quý Đông Minh, người này lùi về phía sau mấy bước.
Đánh quá kịch liệt, có hơi quá mức rồi.
Lúc đầu, Quý Đông Minh có thể chèo chống được một chút, sau đó tốc độ ra quyền của Đào Khánh Trần càng nhanh hơn, sức mạnh cũng tăng mạnh hơn, Quý Đông Minh đã hoàn toàn mất đi ưu thế.
“Bốp."
“Bốp."
Đào Khánh Trần nắm cổ áo của Quý Đông Minh, đấm một quyền vào ngay gò má của anh ta, đấm xong, chất lỏng màu đỏ tràn ra khỏi khóe miệng Quý Đông Minh, một nửa gương mặt sưng phù, có hơi chật vật.
“Viện phó Đào, anh rất biết ngụy trang.” Quý Đông Minh lau vết máu, cười lạnh một tiếng.
Đào Khánh Trần thu quyền lại: “Đối với một vài người, cần phải lịch sự, đối với một vài người, xem ra vẫn phải đánh nhau.”
Quý Đông Minh bị đánh cho choáng váng, trước mắt toàn là ngôi sao, nghiêng ngã mấy lần mới có thể đứng vững: “Cho nên, anh nói là anh không biết vị trí của mợ, cũng là đang ngụy trang?”
Đào Khánh Trần nhặt cái áo khoác trắng trên đất: “Không, tôi không biết rõ tình hình, anh tìm nhầm người rồi.”
Nói xong, Đào Khánh Trần bước chân đi xuống, để lại mấy người bác sĩ bị dọa đến sắc mặt trắng bệnh sau lưng, còn có Quý Đông Minh một mặt xanh tím.
Quý Đông Minh nhanh chóng phản ứng, nhanh chân đuổi theo: “Đào Khánh Trần, anh Lưu rất yêu cô ấy, nếu như mợ có bất cứ chuyện gì, anh Lưu sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào mà đòi lại.”
Bước chân của Đào Khánh Trần tạm dừng, từ từ ngẩng đầu lên: “Nếu như đã yêu cô ấy, vậy thì ngay từ đầu phải bảo vệ tốt cho cô ấy, mà không phải là sau khi cậu ấy vô cùng thất vọng rời khỏi, lại quay đầu tìm cô ấy. Anh Quý, tôi không muốn phải đánh người nữa đâu, cũng xin anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi, chắc là anh phải biết tình cảm của tôi đối với cô Lưu cũng không phải là tình cảm bình thường.”
Anh ta nói rõ ràng, lưu loát như thế. Không đúng! Tư thế đó chính là... thích người đã có chồng, mà còn quang minh lỗi lạc.
Mẹ nó chứ!
Quý Đông Minh hung hăng lau khóe miệng, lại trở về đỉnh núi một lần nữa, bấm điện thoại gọi cho Lưu Nguyên Hào, lo sợ bất an hít một hới thật sâu, đó đem thổi thổi lên vết thương ở trên mặt, có hơi đau nhói. Quý Đông Minh ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng âm thầm cảm khái, đạo lý gì vậy chứ!
Điện thoại được kết nối, gần như là Lưu Nguyên Hào không hề chờ đợi mà hỏi ngay: “Cô ấy đang ở đâu?”
Quý Đông Minh cắn môi, shit! Đau đến nỗi thiếu chút nữa là đã ngã xuống sườn núi rồi: “Ông chủ, hình như là Đào Khánh Trần không biết tình hình, có phải là mợ rời khỏi rồi, anh ta thật sự không biết?”
Không biết rõ tình hình à?
Cậu Hào tương đối không hài lòng đối với đáp án này.
Ở đầu dây bên kia im lặng, cậu Hào không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở rõ ràng truyền tới từ bên trong, hiển nhiên là ông chủ đang tức giận.
Quý Đông Minh chờ đợi đủ một phút, cẩn thận mở miệng nói: “Ông chủ, có cần phải tiếp tục theo dõi anh ta không?”
“Lại quan sát thêm một đêm nữa đi.” Mi tâm của cậu Hào vặn lại thành hình chữ xuyên, tâm trạng có chút không vui.
Để điện thoại di động xuống, ngón tay của cậu Hào chạm vào mép giường, nếu như Đào Khánh Trần biết vị trí của Lan Hạ, dựa vào sự bình tĩnh hiện tại của anh ta, chắc chắn là Lan Hạ vẫn còn an toàn.
Chẳng lẽ, thật sự anh cần phải cho cô một chút thời gian và không gian, để cô có thể thư giãn một chút?
Không thể lập tức ra mặt bảo vệ cô, anh rất áy náy ảo não, nhưng mà chuyện càng làm anh bực tức hơn nữa đó chính là tại sao cô có thể như hòn đá chìm vào đáy biển như vậy?
Bầu trời Kenya về đêm đầy sao, vô cùng sáng.
Sau khi Quý Đông Minh xử lý vết thương xong thì lần lượt hỏi bác sĩ, ai cũng nói là chưa nhìn thấy bác sĩ Diêu, sau khi đêm đến, Quý Đông Minh chạy xe ra khỏi thôn, chiếm đóng ở một vị trí thuận lợi rồi bí mật quan sát cả một đêm.
Vì để không làm cho Quý Đông Minh nghi ngờ, Đào Khánh Trần trở lại phòng mình nghỉ ngơi, không thể đi đến gần cửa phòng của Diêu Lan Hạ.
Cho nên, Quý Đông Minh quan sát cả một đêm mà không phát hiện ra bất cứ cái gì, nhận được đáp án này, trên cơ bản, Quý Đông Minh đã từ bỏ.
Ngày hôm sau, Quý Đông Minh lái xe đi khỏi.
Vẫn luôn chờ đợi đến khi xe biến mất ở đường chân trời, hoàn toàn không nhìn thấy nữa, Diêu Lan Hạ mới ngây người nhìn ra phía xa xa, Quý Đông Minh sắp về nước, là cái nơi mà cô mãi mãi không thể quay về.
“Lan Hạ.”
Đào Khánh Trần đứng sau lưng cô, dịu dàng gọi một tiếng, anh ta cứ luôn dịu dàng như thế, tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng với đồng cỏ hoang vắng và những cư dân châu Phi dã man thô bạo.
“Vết thương trên mặt anh có còn đau không, đã tốt hơn chút nào chưa?”
Vết bầm vẫn còn đó, cũng may là anh ta đã xử lý khẩn cấp, khôi phục không tệ.
Đào Khánh Trần lắc đầu, nụ cười dưới ánh nắng ban mai thật sự rất đẹp, tia sáng vờn quanh, cất giấu ba phần men say chiếu vào mặt của người đàn ông, làm cho gương mặt anh ta trong sáng rỡ.
“Không đau, chuyện nhỏ mà thôi.”
“Chuyện nhỏ hả? Không nghĩ tới là anh lại biết đánh nhau như thế.” Lông mày của Diêu Lan Hạ nhướng lên một cái, có chút trêu ghẹo anh ta.
Đào Khánh Trần từ chối cho ý kiến: “Là đàn ông, nên đánh thì phải đánh.”
Thôi được rồi, tối ngày hôm qua anh ta đánh nhau là bởi vì cô.
Không lòng vòng ở chủ đề đánh nhau nữa, anh ta thay đổi chủ đề: “Ngày hôm nay nghỉ ngơi đi, tôi dẫn em đi đến một chỗ khác.”
Diêu Lan Hạ không nghĩ tới là nơi mà Đào Khánh Trần đưa cô đến lại loại sa mạc, phần lớn diện tích lãnh thổ của Kenya là địa hình sa mạc, liếc mắt nhìn xung quanh, đều là cát vàng, những cồn cát cao thấp nhấp nhô kéo dài thật là hùng vĩ, tráng lệ, cao ngạo.
Cưỡi lạc đà đi qua cồn cát, cát bay tứ tung ở trên trời, Diêu Lan Hạ quả thật trở thành một đứa nhỏ ham chơi, ôm lấy cái ghế, gió thổi qua làm những hạt cát kéo dài, phong cảnh khá đẹp mắt.
“Hét to lên đi! Mặc dù không phải là biển cả, nhưng mà biển cát cũng không tệ mà.”
Đào Khánh Trần vui vẻ cười to, hai tay chụm lại thành cái loa lớn tiếng la hét với sa mạc rộng lớn: “Diêu Lan Hạ, cái cô gái ngốc này.”
Cái quái gì vậy!
“Đào Khánh Trần, anh lại còn dám nói tôi là đồ ngốc.”
Anh ta không trả lời, tiếp tục kêu lên: “Em chính là người ngốc nghếch nhất trên đời này!”
Được lắm, là anh mắng tôi trước.
Diêu Lan Hạ đứng dậy, giọng nói lanh lảnh, dùng sức gào thét: “Đào Khánh Trần, anh mới là đồ ngốc, anh mới chính là đồ ngốc.”
“Đúng vậy! Đào Khánh Trần là đồ ngốc.” Sau khi anh ta hét xong thì lại cười ha ha một trận, tiếng cười trong sa mạc rộng lớn có độ vang trở về, nhanh chóng lướt đi theo cơn gió.
Diêu Lan Hạ cười ha ha: “Anh là đồ ngốc, tôi... cũng là đồ ngốc. Diêu Lan Hạ, mày là đồ ngốc.”
“Ha ha, Diêu Lan Hạ, em đã thừa nhận mình là một đồ ngốc rồi.” Anh ta lên tiếng nói, giọng nói nhẹ nhàng tao nhã lại có hơi xé rách, đột nhiên tăng thêm vài phần hoang dã.
“Đào Khánh Trần, mày là đồ ngốc, mày là cái tên cuồng bạo lực, thế mà mày lại đánh nhau. Ha ha, mày lại đánh nhau.”
Hai người chống nạnh nhìn nhau, con lạc đà ở sau lưng nhìn hai người điên bọn họ với vẻ mặt ngơ ngác.
Cơn gió lớn thổi qua, Diêu Lan Hạ vừa mới hé miệng, một hạt cát liền bay vào trong miệng của cô.
“Phi phi phi!” Diêu Lan Hạ cuộn lấy đầu lưỡi dùng sức nhổ hạt cát ra, âm thanh hạt cát ma sát ken két trong miệng, cô nhai hạt cát, cười ra nước mắt: “Ha ha, tôi đúng là đồ ngốc, ha ha ha.”
Nhìn thấy nụ cười đã lâu rồi chưa xuất hiện của cô, anh ta cảm thấy tất cả đều đáng giá, anh ta chỉ hi vọng mỗi ngày sau này cô đều có thể cười vui vẻ như thế, anh ta sẽ cố gắng bảo vệ cô, nhất định.
Đào Khánh Trần đưa cho cô một túi nước: “Em không phải là một kẻ ngốc hả, súc miệng đi, gió bắt đầu thổi thì không thể há miệng được, nếu không thì sẽ ăn cát đầy miệng đó.”
Diêu Lan Hạ súc miệng rồi phun nước ra: “Mới đầu ăn thì còn bị ken két, thật ra thì ăn nhiều một chút, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Đào Khánh Trần hoảng sợ sờ trán của cô: “Không bị sốt đó chứ, sao lại nói mê sảng?”
Vẻ mặt của cô rất thành thật, tuyệt đối không mập mờ: “Anh không tin hả, không tin thì tự anh ăn đi, hương vị không tệ đâu.”
Nói xong, Diêu Lan Hạ bóp một nắm cát muốn đút cho Đào Khánh Trần ăn, anh ta hốt hoảng chạy trốn, Diêu Lan Hạ lại càng hào hứng đổi theo: “Nhanh lên, ăn ngon lắm đó, anh thử một chút đi, ha ha.”
Đào Khánh Trần dẫm trên cát tránh né, vừa che miệng của mình vừa kêu gào: “Tự em ăn đi, ăn nhiều một chút.”
“Ăn ngon lắm đó, nào nào nào.” Diêu Lan Hạ giống như biến thành một cư dân châu Phi hoang dại, cơn đau kìm nén thời gian dài bị cô cưỡng chế quên đi, cô cứ làm một con đà điểu vùi đầu vào trong cát mà nói với mình rằng mình rất tốt, mình rất tốt.
“Bịch!”
Chân Đào Khánh Trần bước hụt, ngã trên đống cát, Diêu Lan Hạ đuổi theo quá gấp, tay quào một phát không có nắm được quần áo của anh ta, liền ngã lên người anh ta.
“Bịch!” Cả người đều đè ở trên người anh ta.
Gió nổi lên, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn vào gương mặt ôn nhuận như ngọc của người đàn ông, gương mặt bị ánh nắng thiêu đốt có hơi ửng hồng, tạo ra một vẻ quyến rũ không giống như trước kia.
Mùi mồ hôi mang theo hơi thở nam tính xộc vào mũi, hoàn toàn đặt ở chóp mũi.
Diêu Lan Hạ xấu hổ cử động, muốn đứng dậy, nhưng mà tính chất của cát mềm mại, càng dùng sức giẫm vào nó thì lại càng trượt sâu hơn, hai người lại dán vào vô cùng chặt chẽ.
Đào Khánh Trần mỉm cười nhìn gương mặt không biết bởi vì ngượng ngùng hay là bởi vì ánh nắng thiêu đốt mà trở nên đỏ rực, đôi môi nhu hòa cong một đường cong gợi cảm: “Bác sĩ Diêu, như thế này có được coi như là ôm ấp yêu thương không?”
Diêu Lan Hạ bóp một nắm cát, vì để hóa giải tình huống xấu hổ, cô định bỏ vào miệng của anh ta: “Tôi cho anh ăn cát này.”
Nắm tay nhỏ của cô quấn lấy cát rồi bỏ vào trong miệng của anh ta: “Nếm một chút đi.”
“Bạn nhỏ tinh nghịch này.” Anh ta quay đầu lại nở một nụ cười sáng lạn, bàn tay to bóp chặt cổ tay của cô, thân hình di chuyển, thuận thế đặt người phụ nữ dưới thân mình.
Thoạt nhìn như là một đòn phản công hợp lý, nhưng mà kinh ngạc phát hiện người phụ nữ đang nằm trong ngực mình ngửa mặt lên đối diện với anh ta, hô hấp của Đào Khánh Trần hơi cứng lại, như mất hết sức lực.
Hai tay của người phụ nữ trong ngực đã bị anh ta kiềm chế, mềm mại yếu đuối không xương nằm trong đống cát, sợi tóc bay phấp phới, có một sợi tóc vờn quanh cổ anh ta, có hơi ngứa, có chút bồn chồn.
Đôi mắt tinh khiết sáng rực của người phụ nữ giống như là hồ nước trong sa mạc, phản chiếu ánh sáng làm lòng người say mê.
Lúc đối mặt với nhau, thời gian như dừng lại, nhiệt độ kéo dài.
Hầu kết của Đào Khánh Trần lăn lộn trên dưới, không kiềm được mà cúi người xuống...
Diêu Lan Hạ kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy đôi môi dịu dàng của anh ta đang đến gần mình, hơi thở ấm áp còn muốn mãnh liệt hơn so với mặt trời trên sa mạc, gần như là muốn hòa tan mất làn da và mạch máu của người ta.
Đào Khánh Trần chậm rãi nhắm mắt lại, kề sát thân thể về phía cô, cảm nhận được hơi thở thanh thuần dễ ngửi từ cơ thể của người phụ nữ, nhịp tim của anh ta như không thể kiểm soát và trở nên điên cuồng.
Diêu Lan Hạ như điện giật, di chuyển đôi môi, đến lúc cuối cùng, cô đã quay đầu né tránh.
Đôi môi của Đào Khánh Trần rơi ở bên má cô, mềm mại giống như là hạt mưa đầu mùa xuân trên nền ngói xanh biếc, dịu dàng, ôn hòa, mềm mại.
Đào Khánh Trần mở to mắt, một mặt khô nóng: “Tôi..."
Diêu Lan Hạ cắn cắn môi, đột nhiên lại cười: “Anh cái gì chứ, anh cho rằng anh có thể tránh thoát được à, đến đây ăn cát đi.”
“Được lắm, xem xem tôi sẽ đáp trả chiêu tiếp theo của em như thế nào.”
“Đến đây, tôi không sợ anh đâu.”
Ba ngày sau.
Biệt thự nhà họ Lưu ở thủ đô.
“Ông chủ, đây là đồ mà ông muốn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!