Lục Nhất Nam và Âu Thường Hi đúng thật là qua đây ăn tối, ăn uống no say xong còn mặt dày ở lại uống trà hảo hạng.
Diệp Sở Noãn thì dính chặt lấy người Âu Thường Hi chỉ hận không thể đi cùng cô ấy mọi lúc mọi nơi.
"Qua đây!" Lãnh Ngụy Thần cất giọng lạnh lùng.
Diệp Sở Noãn chần chừ một lát hết nhìn Âu Thường Hi rồi lại nhìn Lãnh Ngụy Thần thấy sắc mặt anh ngày càng tối thì mới đứng lên chậm rãi đi qua.
Chưa kịp tới gần đã bị anh kéo cổ tay cả người ngã nhào lên người anh: "Anh..."
"Ngồi im!" Anh cất giọng lạnh lùng không cho cô cơ hội phản bác.
Diệp Sở Noãn đành phải ngoan ngoãn ngồi im tựa vào cũng không được mà nhổm lên cũng không xong cả người cứng ngắc ngồi trên đùi anh, nhiệt độ ấm nóng và cộn cộn từ nơi nào đó chạm vào đùi cô nhột nhột. Cánh tay cứng rắn siết chặt lấy eo cô.
Lục Nhất Nam nhả khói thuốc quay đầu nhìn Âu Thường Hi: "Muốn ở đây chơi không?"
Âu Thường Hi nhạy bén nhận ra điều khác biệt quay xang nhìn Lãnh Ngụy Thần ung dung ngồi đó không có biểu cảm gì đặc biệt mới gật đầu: "Muốn! Muốn!"
"Ừ, vậy ở đây đi"
"Lão Hứa, sắp xếp phòng" Lãnh Ngụy Thần dùng tay ma sát qua lại trên eo Diệp Sở Noãn khiến cô không nhịn được mà run lên.
"Vâng!" Quản gia Hứa khom người rồi lui ra ngoài.
Tiếng trực thăng vang lên, thu hút sự chú ý của Diệp Sở Noãn, những cảnh này đám Lãnh Ngụy Thần đều quen thuộc chỉ có cô suốt ngày ở nhà nên lạ lẫm.
"Không còn sớm nữa tôi về trước đây" Lục Nhất Nam dập điếu thuốc nhìn qua Âu Thường Hi rồi đứng dậy thong dong bước đi.
"Không tiễn" Lãnh Ngụy Thần đáp.
"Lão đại! Nhớ cẩn thận!" Âu Thường Hi chạy ra cửa nói với Lục Nhất Nam, cô biết anh đi đâu, cũng biết nó nguy hiểm tới mức nào mới không dẫn theo mình, vì cô cũng chỉ là người mới nhập Sát Đường mới một năm.
Chỉ thấy anh vẫy vẫy tay chứ không quay người lại, nếu quay lại anh lại hối hận đem cô đi mất.
Chiếc trực thăng dần dần cất cánh bay lên rồi biến mất trong đêm tối. Âu Thường Hi đứng đó một lúc lâu rồi mới tiến vào nhà nhưng lại không thấy Diệp Sở Noãn và Lãnh Ngụy Thần đâu, có lẽ là đã đi nghỉ ngơi rồi. Cô cũng cảm thấy lo lắng cho Diệp Sở Noãn không biết sẽ phải chịu cái gì từ Lãnh đại ca. Đành theo quản gia trở về phòng của mình vừa được chuẩn bị.
Trong phòng ngủ chính, Diệp Sở Noãn ngồi đừ người ra sofa không biết nên mở lời như thế nào về buổi biểu diễn ngày mai, nếu không được thì mình trốn đi có ổn không nhỉ?
"Nghĩ lung tung cái gì?" Lãnh Ngụy Thần tắm xong đã đứng yên quan sát cô một lúc rồi.
Diệp Sở Noãn hoàn hồn, cô ngồi thẳng lưng cố gắng mở miệng: "Ngày mai em muốn ra ngoài"
Lãnh Ngụy Thần nghe xong dửng dưng đi ra đóng cửa ban công, Diệp Sở Noãn tưởng anh không nghe thấy định mở lời lại thì nghe anh nói: "Vì buổi biểu diễn?"
Diệp Sở Noãn sửng sốt, không nghĩ anh lại biết, cô nhẹ gật đầu.
"Cũng được nhưng có điều kiện" Lãnh Ngụy Thần đi tới giường ngồi xuống tựa lên thành giường bằng bông mềm mại.
"Điều kiện gì?" Cô biết ngay mà!
Lãnh Ngụy Thần im lặng một lát rồi nói: "Hôn tôi!"
"..."
"Sao? Không muốn à?" Anh khẽ nhướng mày.
"Đổi cái khác được không?" Hôn sao? Cô hôn không nổi!
"Không được, hoặc là hôn tôi hoặc là ở nhà!"
"..." Thật sự hết cách rồi à?
"Hửm? Chọn nhanh đi"
Diệp Sở Noãn cắn môi chần chừ, buổi biểu diễn đều đã được chuẩn bị đâu vào đó không thể hoãn, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao cô làm được! Diệp Sở Noãn hít một hơi thật sâu sau đó đứng dậy từ từ đi lại chỗ anh.
Lãnh Ngụy Thần nhoẻn miệng cười người phụ nữ này quá ngốc, nhìn cứ như *** *** ***.
Anh ấy vừa cười sao? Không nghĩ bình thường lạnh lùng như vậy cười lên lại có thể đẹp như thế. Tầm mắt dịch xuống phía dưới một chút, ôi ngực lộ ra hết kìa! Cơ thể màu mật ong kia như đang gọi mời cô!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!