Vừa nhìn thấy vết thương của số 5 số 6 là Đường Tâm Quyết đã nghĩ ngay đến vết bị chỉ đỏ cắt của mọi người.
Trực giác và kinh nghiệm nói với cô rằng, đối với việc bẫy thí sinh, từ trước tới nay bài kiểm tra luôn "Đối xử công bằng".
Hầu như tất cả mọi người đều hành động giống nhau, tại sao chỉ có vết thương của ba người phòng số 5 thay đổi? Đường Tâm Quyết không tin trùng hợp gì hết.
Nhất định là có thứ gì đó vừa kích thích thay đổi ba người, mà những người còn lại chỉ lướt qua.
Chất lỏng màu đen tấn công!
Đập nát tường, bôi chất lỏng màu đen lên miệng vết thương, quả nhiên Đường Tâm Quyết đã thấy được hình ảnh trong dự đoán.
Vết thương trên cổ tay cô bị ăn mòn từ bao giờ, chỉ là trông vẫn còn khá nông nếu so với mấy người số 5, nhưng cũng vẫn vô cùng kì dị: Mạch máu nơi cổ tay dường như bị lấy đi mất, vết cắt không hề chảy máu, thậm chí cô vẫn có thể cử động cổ tay bình thường.
Chỉ có điều sau khi khôi phục cảm giác đau, từng cơn đau buốt óc truyền lên não khiến cô nhíu chặt mày, nhắc nhở cô về sự tồn tại của vết thương.
Thấy trên trán Đường Tâm Quyết bắt đầu túa mồ hôi, ba người Trương Du Quách Quả vội chạy tới đỡ, sợ cô cũng ho ra máu như mấy người số 5. Cũng may Đường Tâm Quyết không có gì kì lạ, thậm chí cô còn từ chối ý định giúp mình băng bó của bạn cùng phòng.
Cô cắn chặt răng bóp mạnh vết thương, máu tươi lập tức tràn ra, nhỏ giọt xuống đất, nổi bật rõ ràng giữa vũng chất lỏng màu đen!
Thấy thế, Đường Tâm Quyết thở phào: "Tình hình hiện giờ còn chưa xấu lắm."
Cô vẫn có thể cảm nhận được máu thịt trong người mình, chứ không phải một mớ chỉ đỏ dài mảnh nhúc nhích.
Mọi người thấy Đường Tâm Quyết uống thuốc, miệng vết thương lập tức mọc ra thịt non khép lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, nhưng ngay giây phút mạch máu mới được hình thành thì vết thương lại bị xé rách bởi một sức mạnh nào đó. Vết thương rách da chảy máu được thuốc khôi phục lại khép vào...
Cứ thế lặp đi lặp lại quá trình khép vào xé ra cho đến khi hiệu lực của thuốc kết thúc mới thôi.
Khung cảnh kì dị này khiến mọi người sợ đến mức nổi cả da gà, dường như chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được da thịt mình bị xé rách khiến mọi người đều cảm thấy lạnh gáy.
Đường Tâm Quyết dùng băng gạc băng lại cánh tay mình vừa làm thí nghiệm, gật đầu nói nhỏ với Quách Quả đang rơm rớm nước mắt: "Không sao đâu, tớ vừa mới đóng kín nhận thức lại."
Cũng may cô có kĩ năng tinh thần, tuy chỉ đỡ được 1/10 cảm giác đau kịch liệt này nhưng có còn hơn không.
Tưởng Lam dời mắt khỏi vết thương trên cánh tay Đường Tâm Quyết, nhấp môi tìm lại giọng nói của bản thân, khẳng định: "Thuốc cô vừa mới dùng... Có ích."
Mặc dù quá trình đau đớn không chịu nổi, nhưng vết thương trên cổ tay Đường Tâm Quyết rõ ràng nông hơn nhiều, tuy từ từ nó cũng sẽ sâu hơn nhưng ít nhất có thể câu giờ.
Đường Tâm Quyết khẳng định suy đoán này: "Đúng thế, nhưng thời gian cũng có hạn thôi, chờ đến khi vết thương sâu tới xương thì thứ thuốc hồi phục bình thường này sẽ thành vô dụng."
Nhưng ngược lại, chỉ cần các cô khôi phục cảm giác trước khi vết thương chuyển biến xấu rồi uống thuốc vào là có thể ngăn cản vết thương của mình bị biến đổi!
Số 7 luôn luôn im lặng là người thuộc phái hành động, lập tức nhặt một nhúm vụn băng đen xát lên cổ tay, mặc cho những vụn băng thừa rơi trên người, quả nhiên chỉ vài giây sau đã thấy vết thương thực sự.
Những người khác cũng vội vàng làm theo, chỉ mấy giây sau hàng lang đã văng vẳng tiếng hít thở sâu kèm kêu đau. Mọi người nhìn vết thương, vừa thấy sợ hãi lại vừa thấy may mắn.
"Trương Du, cái đó... Chúng ta có đủ thuốc không?"
Quách Quả run run hỏi.
"Yên tâm, đủ thuốc để chúng ta uống mấy lần cơ."
Trương - cuồng ma trữ hàng - Du vỗ vỗ túi, đưa viên thuốc cho Quách Quả an ủi: "Uống đi."
Quách Quả suýt bật khóc: "Tớ hỏi thuốc giảm đau cơ!"
Sau khi "Chữa thương" mọi người mới phát hiện vết thương không đáng sợ, đáng sợ là cơn đau kinh khủng kéo dài lặp đi lặp lại nhiều lần, loại đau đớn này như đâm thẳng vào dây thần kinh cảm giác, ngay cả thuốc giảm đau cũng không thể nào xóa mất hoàn toàn.
Hay nhất là lúc Quách Quả buồn bã nghĩ tìm đồng bọn nhát gan giống mình an ủi lẫn nhau mới phát hiện ra xung quanh toàn người tàn nhẫn.
Đường Tâm Quyết lấy thân làm vật thí nghiệm thì không cần phải nói, Trịnh Vãn Tình tin tưởng tuyệt đối Đường Tâm Quyết gần như dùng dao cắt xuống vết thương trên cánh tay ngay lập tức, đau đến mức run người cũng tuyệt không kêu một tiếng.
Quách Quả: "Đại tiểu thư, cậu có phải Quan Công cạo xương chữa thương đâu! Đau thì cứ kêu lên đi!"
Thái dương Trịnh Vãn Tình đổ mồ hôi lạnh, cố chấp: "Tớ đã mất một cánh tay rồi, nếu chút đau này mà cũng không chịu được nữa thì về sau sao có thể tiếp tục làm bài kiểm tra?"
Cũng giống Trịnh Vãn Tình, hai người Tưởng Lam Kha Kha thuộc phái hành động, số 7 thấy thế còn đưa dao cho bọn họ: "Nếu đau đến mức không thể chịu được nữa thì dùng dao cắt chỗ khác, chuyển hướng cơn đau, khá hiệu quả."
Quách Quả: "..."
Cô ấy nhìn xung quanh, phát hiện một sự thật đầy tuyệt vọng: Những người nhát gan nhất đều đã ở lại phòng 919, ba người hơi bình thường một chút cũng ngất xỉu vì bị thương, người còn đứng đây bây giờ, trừ cô ấy ra đều là hung thần chém quái như chém chuối.
Quách Quả: Yếu ớt, đáng thương, bất lực.
Cuối cùng Quách Quả vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại này, mặc dù đến lúc đau không thể chịu nổi nữa có nhờ Đường Tâm Quyết dùng tinh thần lực giúp, nhưng kết thúc Trịnh Vãn Tình vẫn nghiêm túc khen ngợi cô ấy: "Dáng vẻ cậu khóc lóc gào thét nói mình cũng muốn làm Quan Công vừa rồi thật là oai hùng, khiến tớ đây phải lau mắt mà nhìn."
Quách Quả thở hắt ra: "... Cảm ơn cậu, nhưng tớ vẫn mong sau này sẽ không có cơ hội lau mắt mà nhìn nữa."
Mọi người băng bó vết thương cẩn thận xong, lại một lần nữa nhìn về phía bức tường.
Lần này các cô còn nghiêm túc và kiên quyết hơn trước.
Trịnh Vãn Tình vuốt ve nắm đấm sắt, vặn vặn cổ: "Tiếp theo chúng ta phải đập vỡ toàn bộ tường."
Tưởng Lam: "Đập thông tất cả các tầng trong thời gian ngắn nhất."
Số 7: "Tìm được phòng 919, hoặc tìm được phòng giáo vụ."
Quách Quả phun một ngụm máu loãng ra: "Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết hết!"
Giữa những tiếng nổ to và bụi bay đầy trời, từng đòn tấn công tốc độ cao rơi xuống như mưa. Lần này không một ai còn giữ sức nữa, vô cùng hung hãn đập tường khiến cho chất lỏng màu đen còn chưa kịp ló đầu ra đã bị đưa đi luôn cùng với cả tầng lầu.
Búa sắt đập xuống một cú cuối cùng, kèm theo tiếng nói vô cùng tỉnh táo của Đường Tâm Quyết: "Lần thứ 9."
Đây là lần đổi tầng cuối cùng.
Nếu như suy đoán trước đó của các cô không sai, thì tiếp theo các cô sẽ được thấy...
Tiếng ù ù như rên tựa khóc vang lên từ trong giàn giáo bức tường hành lang.
Ngay trước mắt các cô, xi măng và sơn tường bắt đầu vặn vẹo tan chảy, chất lỏng màu đen bị đánh tan lúc trước có ý định nhào lên lần nữa, phát ra tiếng hét chói tai.
Dường như toàn bộ hành lang này đang ra sức ngăn cản chuyện sắp xảy ra, cuối cùng lại không thể làm được, thế là nó bèn gào thét thật lớn để giải tỏa cơn cuồng nộ, trợn mắt nhìn xem mọi thứ tiếp diễn.
Trong chớp mắt khi tầng lầu thay đổi, tất cả sự vặn vẹo sai lệch của không gian đều được thay thế. Trước mắt mọi người, hành lang sạch sẽ lạnh lẽo trở nên mục nát âm u, bức tường bị phá bằng bạo lực biến thành một khối xi măng nguyên vẹn, chỉ có điều chính giữa bức tường có một lỗ thủng cao khoảng nửa người, hẹp chỉ đủ để nghiêng mình lách qua. Thông qua lỗ thủng, mọi người nhìn thấy một căn phòng ngủ tối mờ và vài ánh đèn hắt ra.
Tầng 9!
Mọi người còn không cả kịp hoan hô, quán tính khiến các cô vung vũ khí đập tường lần nữa, đập cho lỗ thủng trên tường to ra gấp bội, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của những người trong phòng.
Bạn học Khương đang tám chuyện tào lao với số 11 số 12: "..."
"Mọi người về nhanh vậy?"
Bạn học Khương chột dạ đứng bật dậy giải thích: "Bọn tôi không làm biếng đâu, bọn tôi có bảo vệ bạn cùng phòng của mọi người á! Hả, trong túi mọi người là?"
Bạn học Khương tinh mắt nhìn thấy chỉ đỏ trên người bọn cô, biểu cảm đột nhiên cứng lại.
"Đây... Đây là..."
Tiếng hít thở của cô ta càng ngày càng nặng nề, trong mắt ánh lên vẻ khát vọng không thể kiềm chế, cô ta nuốt nước bọt, dán mắt vào chỉ đỏ, nhẹ giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
Đường Tâm Quyết chui qua lỗ thủng vào phòng, không đưa chỉ đỏ ngay mà hỏi lại: "Khi thấy nó, cô nghĩ tới điều gì?"
Bạn học Khương lẩm bẩm: "Tôi nghĩ... Tôi nghĩ... Tôi muốn ăn nó."
Dường như trong cơn mê muội cô ta đã bắt được dục vọng của mình, giọng nói cô ta ngày càng trở nên cứng rắn hơn, dứt khoát hơn: "Đúng, ăn... Tôi muốn ăn, đưa tôi, đưa cho tôi!"
Do nhập vào cơ thể số 13 nên cô ta vẫn còn sót lại chút lý trí, không nhào thẳng lên giành lấy, nhưng những quỷ nữ sinh không có cơ thể thì không được ổn định như vậy. Trong thoáng chốc một giận gió lốc lạnh lẽo cùng cực nổi lên, gào thét lướt qua các cô, như muốn cướp đi mớ chỉ đỏ trong tay các cô vậy.
Giữa cơn gió xoáy, Đường Tâm Quyết cầm một nắm chỉ đỏ đưa đến trước mặt bạn học Khương, trước khi cô ta hưng phấn giật lấy, cô kéo lớp băng gạc trên cổ tay xuống để lộ vết thương dữ tợn và mùi máu tanh nồng nặc. Mùi máu khiến bạn học Khương hơi ngẩn ra, động tác nhào lên cũng khựng lại.
Đường Tâm Quyết thản nhiên nói: "Cô có dục vọng cắn nuốt mớ chỉ đỏ này mãnh liệt như vậy, bởi vì chúng nó vốn dĩ thuộc về các cô."
"Những sợi chỉ này chính là máu thịt trong cơ thể các cô khi còn sống, đúng không?"