Có lẽ do bị những cái chết của bạn bè kích thích nên dục vọng muốn sống của quỷ nam sinh cháy hừng hực, cậu ta hoàn toàn không muốn chống đối chính diện với đám nhân viên nhà trường, chỉ muốn nhà ai nấy về mẹ ai nấy tìm nhanh nhanh.
Dưới sự chỉ dẫn của cậu ta, mọi người nửa tin nửa ngờ đi đến cuối hành lang. Quả nhiên sau lớp giấy dán tường là hai cánh cửa gỗ, cửa bên phải bị đục thủng một lỗ đủ cho người bình thường nghiêng người chui lọt.
Chất lỏng màu đen vương vãi khắp nơi, quỷ nam sinh không quan tâm lắm khi cọ trúng, cậu ta vội vã vừa chen vào trong vừa thúc giục các cô: "Nhanh lên đi, chạm phải mấy cái này cũng chẳng sao đâu, tôi thử qua nhiều lần rồi, không bị thương, đừng có lề mề nữa."
Đường Tâm Quyết vẫn lấy một xấp đạo cụ trông như áo mưa giấy trong túi Trương Du ra chia cho mọi người, đề phòng bị chất lỏng màu đen chạm phải da trần.
"Cẩn thận vẫn hơn."
Sau khi chuẩn bị xong các cô mới chui vào.
"Đây là... Phòng ngủ nam?"
Mở đèn, mất vài giây để ánh mắt đã quen bóng tối thích nghi với ánh sáng, trong thoáng chốc mọi người chợt cảm thấy kinh hãi vì cảnh tượng trước mắt.
Căn phòng như vừa bị vòi rồng quét qua, bàn ghế giường chiếu bị lật tung lên, mảnh thủy tinh, vụn gỗ, vết máu vẩy đầy đất, gần như không có chỗ nào đặt chân được.
Bốn bức tường xung quanh đầy vết máu nhỏ giọt, không cần nghĩ cũng biết ở đây từng xảy ra một trận chiến vô cùng kịch liệt.
Quỷ nam sinh nhanh nhẹn đi qua bãi chiến trường: "Chậc chậc, nếu mấy người không thương lượng được với đám nữ quỷ kia thì giờ này phòng ngủ của mấy người cũng giống ở đây thôi."
Không nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông trong phòng ngủ nữ khiến cậu ta hơi thất vọng một chút.
Đi qua căn phòng này là tới một hành lang khác. Từ bố cục thì bên này giống bên phòng ngủ nữ như đúc, cũng ba gian phòng ngủ một nhà vệ sinh, chỉ có điều biển số phòng ngủ treo trên cửa lần lượt là 916, 918 và 920.
"Thảo nào bên chúng ta chỉ có phòng số lẻ, hóa ra phòng số chẵn ở đây!"
Quách Quả chợt hiểu ra, cẩn thận thăm dò bốn phía xung quanh cứ như vừa được mở ra một thế giới mới.
Không chỉ mình Quách Quả, tâm trạng của tất cả mọi người đều hết sức vi diệu.
Tuy ở cùng một tầng cùng một phó bản nhưng lại bị chia thành hai "Trường thi" cho nam và cho nữ, tin tức trong bài kiểm tra cũng không tiết lộ sự tồn tại của bên còn lại, nếu như bọn cô không bắt được đám quỷ nam sinhthì có khi còn không phát hiện ra chỗ này.
Mà bây giờ, xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật để tiến vào phòng ngủ nam đem lại cho bọn cô cảm giác vừa đi qua hai bài kiểm tra, thậm chí xuyên qua kết giới của bức tường tiến vào một phó bản khác.
"Có lẽ đây chính là nơi thí sinh tỉnh dậy lúc đầu."
Đường Tâm Quyết đẩy cánh cửa phòng 916 đang khép hờ ra, một đợt mùi cháy khét nồng nặc ập tới.
Toàn bộ mọi thứ cháy đen, tất cả nội thất và kết cấu trong phòng hóa tro tàn, chỉ còn mấy thanh sắt trên những chiếc giường tầng cong queo. Nếu như bọn cô không biết căn phòng này là gì thì chỉ sợ không thể đoán nổi nó đã từng là phòng ngủ.
Quỷ nam sinh dường như nhớ đến cảnh tượng nào đó, cười khùng khục: "Lúc ấy bọn tôi đánh phủ đầu, cướp được mấy cái cơ thể khá tốt. Lúc mới cướp được bọn chúng còn chưa chết hẳn, thậm chí còn có thể sử dụng được dị năng nữa. Mấy tên bạn cùng phòng xui xẻo không rõ tình hình không dám xuống tay mạnh... Về sau có một thí sinh độc ác nghĩ ra một chiêu cực thâm độc, nhốt mấy anh em bọn tôi trong phòng ngủ đốt sạch."
"Cũng may ông đây nhanh nhẹn, kịp thoát ra khỏi thân thể kia đổi sang mục tiêu khác."
Nói đến đây, cậu ta nhếch môi vuốt vuốt tóc ra vẻ: "Nhìn cơ thể này đi, chính là người có dị năng hệ hỏa đó, tên này cả sức mạnh lẫn dị năng đều hơn hẳn người thường, các cô không biết lúc đấy tên này giãy dụa bao nhiêu lâu... Á!!!"
Quỷ nam sinh gào lên ôm bụng, hóa ra số 7 vừa mới đấm cho cậu ta một phát thật mạnh, cất giọng lạnh lùng xen lẫn tức giận: "Trong mắt chúng mày con người đã không còn là đồng loại nữa, chỉ là những con lợn đợi bị làm thịt mà thôi. Ha ha, tiếc rằng trong mắt những con quỷ phòng giáo vụ thì chúng mày cũng chẳng khác gì đâu, lũ quái vật ngu xuẩn."
Số 7 rít lên từng chữ "Lũ quái vật ngu xuẩn" kèm theo ánh mắt cực kì căm ghét, không chỉ căm ghét với mình quỷ nam sinh, mà là với toàn bộ lũ quỷ quái.
Tưởng Lam than thở: "Trong trò chơi này, ai mạnh người đó làm thợ săn, kẻ yếu biến thành con mồi. Bình thường thí sinh là con mồi của quỷ quái, nhưng quỷ quái cũng có thể trở thành con mồi của quỷ quái mạnh hơn. Mọi người đều phải sẵn sàng tinh thần cái chết luôn rình rập xung quanh, điều chúng ta có thể làm chỉ là cố gắng sống sót mà thôi, ít nhất đừng chết trong tay loại ngu dốt này là được rồi."
Quỷ nam sinh: "..."
Cậu ta vốn muốn miêu tả cảnh thí sinh chết cho mấy người này sợ một chút, bây giờ chỉ đành hậm hực im miệng, quay đầu lục lọi trong phòng.
Quách Quả nhỏ giọng: "Thật ra không hoàn toàn là như vậy, NPC cũng chia nhiều loại, có loại luôn ôm ác ý, cũng có người mang thiện ý đấy."
Trương Du nắm chặt tay Quách Quả ý nhắc cô ấy không cần phải nói nhiều, Quách Quả không hiểu rõ lắm, hơi rụt cổ lại, vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng của số 7.
"..."
Số 7 lạnh nhạt: "Dù quỷ quái có lương thiện thì cũng sống sót bằng cách ăn thịt người, có ý tốt hay đồng tình với quỷ quái chính là đang hại chết bạn cùng phòng của mình."
Dứt lời, cô ấy không nói nữa, chỉ đi theo sát phía sau nam quỷ kia, đề phòng nó dở trò.
Nam sinh tìm một vòng trong căn phòng đổ nát mà chẳng có manh mối nào có giá trị, cậu ta gãi gãi đầu: "Chuyện cũng lâu rồi nên trí nhớ tôi không tốt lắm, hình như không phải phòng này, thế thì là phòng 920 rồi!"
Cậu ta vội vã mở cửa phòng 920 ra, một thi thể lộn ngược rơi thẳng xuống treo lủng lẳng trước mặt mọi người, khiến vài người sợ tới nỗi hét toáng lên.
Thi thể thối rữa chỉ còn lại có khung xương, từ chút quần áo còn dính lại có thể thấy đây là một nam sinh còn trẻ, trong tay bộ xương nắm mấy lá bùa bảo vệ nhìn rất quen mắt.
Đây là một thí sinh chết trong phó bản.
Quỷ nam sinh quen tay hất văng thi thể ra, co người luồn vào trong cửa. Cả đám vội vàng đuổi theo cậu ta, ngay cả Quách Quả nhát gan nhất cũng kiên trì đi theo, giả vờ không thấy hốc mắt đen sì của thi thể dường như đang nhìn chằm chằm các cô.
Phòng 920 trông còn thê thảm hơn cả hai phòng ngủ kia.
Tứ chi đứt rời, thịt nát, đầu người chết không nhắm mắt rải rác khắp các ngóc ngách. Bốn vách tường bị máu nhuộm đẫm, biến bức tường trắng trong phòng thành bức tường đỏ, cảnh tượng tựa như địa ngục trần gian.
Cảm giác tò mò khi khám phá phòng ngủ nam nhanh chóng bị tâm trạng nặng nề thay thế, chẳng ai còn có thể cười được khi chứng kiến cảnh tượng này.
"A, đây rồi!"
Quỷ nam sinh tìm thấy thứ gì đó ở giường số 16, cậu ta vui sướng kéo cái giường ra, gõ gõ đập đập lên sàn nhà ngay dưới giường, cuối cùng đập ra được một lỗ thủng, cho đầu vào trong.
"Làm gì vậy hả?"
Đường Tâm Quyết không nhận được câu trả lời cũng không có đủ kiên nhẫn để đợi, cô dùng cây thông bồn cầu ấn vào đầu nó giật ra.
Ai ngờ rút đầu quỷ nam sinh ra lại thấy cậu ta đang ra sức nhai nuốt một nắm chỉ đỏ.
Đây là...
Quỷ nam sinh há miệng lúng búng trả lời: "Đây chính là thứ mà tôi nói có thể phá hủy phong ấn đó..."
Cậu ta vừa nói vừa nhai nuốt, thế mà lại nuốt chửng được cả nắm chỉ đó xuống thật!
Khi chỉ đỏ đi vào trong người, thân thể đã bắt đầu thối rữa của cậu ta chậm rãi thay đổi. Làn da phù thũng trở nên căng đầy, miệng vết thương lở loét biến mất, nếu không quan sát cẩn thận thì trông tựa như không khác gì người sống.
"Nhìn thấy chưa." Quỷ nam sinh lại nhếch miệng cười: "Những sợi chỉ đỏ giấu dưới sàn nhà này chính là thứ giúp chúng tôi rời khỏi phòng ngủ nam! Chỉ tiếc tác dụng không dài, cứ cách một lúc lại phải ăn thêm một lần, hơn nữa cần phải đập vỡ sàn nhà mới tìm thấy, tôi đào nát tay cũng chỉ được nhiêu đó, các cô có thể mang đi bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi."
Dứt lời, cậu ta lại rúc đầu vào trong lỗ thủng vừa đào cắm cúi ăn.
Những người còn lại nhìn nhau, vốn dĩ các cô chẳng mong đợi quỷ nam sinh có thể đưa ra bảo bối "Qua cửa ngay lập tức" gì, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị lừa, nhưng không ngờ lại có thứ như thế thật, chỗ... Chỉ đỏ này?
Đường Tâm Quyết áng thử độ cứng sàn nhà, đúng là cứng hơn xi măng bình thường thật, nhưng cũng không phải không thể đập vỡ, chỉ cần có dụng cụ hoặc là dị năng là có thể đập ra được.
Số 5 và số 6 muốn dùng súng phun lửa nhưng bị cản lại, lỡ đâu không cẩn thận đốt trúng, chỉ đỏ cháy rụi hết thì bao nhiêu công sức của mọi người ra đi hết rồi.
Cuối cùng chỉ còn kĩ năng nắm đấm của Trịnh Vãn Tình là phù hợp. Cùng lúc đó, số 7 cũng bước lên, cô ấy rung tay một cái, một con dao găm xuất hiện trong lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên cô ấy rút vũ khí ra.
"Cô phá tôi đào." Số 7 nói ngắn gọn.
Hai người hỗ trợ cho nhau, mặt đất nhanh chóng xuất hiện từng vết rách chằng chịt rồi đến hàng loạt lỗ thủng, để lộ những sợi chỉ đỏ lốm đốm dưới sàn nhà.
"Có chỉ đỏ thật này, nhiều quá... Chỗ này cũng có!"
Những người khác cũng không đứng yên, nhanh chóng tìm những thứ có thể dùng được để đào, chẳng bao lâu sau đã thấy từng búi thứ chỉ đỏ mà nam sinh kia nói cuộn lại với nhau dưới sàn nhà, khi lôi chúng nó lên còn có thể cảm nhận được hơi ấm nóng đang tỏa ra.
Trông thấy thành quả, tốc độ của mọi người càng ngày càng nhanh hơn, diện tích sàn bị lật lên càng ngày càng lớn. Quỷ nam sinh thấy cả đám chỉ đỏ lồ lộ ra ngoài thì chảy nước miếng, tròng mắt đục ngầu sáng lấp lánh, nếu cậu ta không kiêng dè những người ở đây thì có lẽ đã nhào lên nuốt chửng lâu rồi.
Chỉ có một mình Quách Quả đứng trong góc tách biệt với mọi người và không tham gia công tác đào chỉ đỏ, cũng không tỏ ra vui vẻ.
[Cái này... Các cậu không cảm thấy kì lạ ư? Tại sao lại chôn nhiều chỉ đỏ trong đất như vậy chứ? Tại sao quỷ quái ăn nó vào lại có thể phá bỏ phong ấn?]
Quách Quả gửi tin nhắn trong đầu. Chẳng biết vì sao cô ấy lại cảm thấy thà rằng đứng cùng quỷ nam sinh trong góc còn hơn tới gần chỉ đỏ, đã thế cứ mỗi lần tiếp xúc với chỉ đỏ là cô ấy lại cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
Đường Tâm Quyết cũng cầm chỉ đỏ lên. Cô dùng tinh thần lực bao trùm lên tay, cẩn thận cảm nhận. Thứ chỉ đỏ này tỏa ra nhiệt độ nóng hổi và hơi hơi nảy lên theo từng nhịp... Như nhịp đập của trái tim vậy.
Nhưng cảm giác đó cũng chỉ hơi lướt qua rồi biến mất ngay, lúc cô mở mắt ra, chỉ đỏ vẫn im lìm như cũ, trông có vẻ chẳng khác gì những sợi chỉ bình thường.
"Lấy trước một ít là được, đừng ham quá." Cô dặn dò mọi người: "Những thứ này tốt với quỷ quái nhưng chưa chắc tốt với chúng ta. Chúng ta cần nhanh chóng đưa mấy người bạn học Khương qua đây. Chú ý, nhất định phải đeo găng tay vào, đừng chạm trực tiếp..."
"Á!"
Số 5 bỗng dưng hét lên, mọi người quay sang nhìn thấy cô ấy ngã ngồi xuống đất, chiếc găng tay bị thủng một lỗ từ bao giờ, dòng máu đỏ tươi nhỏ tí tách qua lỗ thủng rơi xuống búi chỉ đỏ, bị chúng nó hấp thu sạch sẽ.
Không biết có phải là ảo giác không, nhưng mọi người đều cảm thấy màu đỏ của những búi chỉ này càng rực rỡ hơn.
"Vừa nãy cái sợi chỉ này bỗng dưng trở nên sắc lẹm, tôi vừa chạm nhẹ một cái đã đứt tay rồi." Số 5 giơ tay lên giải thích, bất chấp đau đớn mà cẩn thận nhẹ nhàng thả búi chỉ trong tay xuống, sợ lại xảy ra chuyện gì nữa.
Đường Tâm Quyết đến bên người số 5, sử dụng kĩ năng "Đánh giá" lên búi chỉ trên mặt đất.
[Đánh giá: Một búi chỉ đỏ, không biết dùng để làm gì. Có lẽ không nên quấn lên cổ đâu, nếu không sợ rằng đầu thân chia lìa đó.]
Nhìn kết quả, giây phút đó trong đầu Đường Tâm Quyết chợt lóe lên điều gì, nhưng lúc cô nghĩ lại thì nghĩ mãi không ra.
Sợi chỉ hút máu đã mềm trở lại, bốn năm phút sau vẫn không thấy nó có gì khác, thế là mọi người để nó sang một bên, dùng bình đựng và túi ni lông cất những búi chỉ khác.
Quỷ nam sinh nuốt nước miếng nhìn đám chỉ còn thừa: "Tôi có thể ăn chỗ này không?"
Đường Tâm Quyết liếc cậu ta: "Thích thì ăn, chúng tôi còn phải sắp xếp lại thêm chút nữa."
Cô còn chưa dứt lời cậu ta đã vục mặt vào đám chỉ ăn như chết đói, mớ chỉ đỏ bị cậu ta nhai nuốt ngấu nghiến trông vừa kì dị lại vừa buồn nôn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Những người còn lại đã cất xong chỉ đỏ, Tưởng Lam dẫn đầu đoàn người ra cửa, chỉ cần bước thêm một bước nữa là ra khỏi phòng.
Rầm!
Cửa phòng ngủ không gió tự di chuyển, bỗng dưng đóng sập lại.