Nam sinh định giả ngu: "Tôi không hiểu cô đang nói gì hết."
Đường Tâm Quyết: "Tôi nói kĩ hơn chút vậy. Cơ thể này thối rữa quá nhanh nhưng quần áo trên người vẫn còn mới, chất lỏng màu đen dường như cậu bị dính phải ở trong khoảng không gian bên ngoài lỗ thủng kia. Không gian kia đủ để cho rất nhiều cơ thể của người trưởng thành hoạt động cùng lúc, xét trên độ lớn và phương thức hoạt động của các cậu thì hẳn nó là một hành lang."
"Mà trong hành lang đó cũng từng xuất hiện những thí sinh giống bọn tôi, bọn họ bị các cậu giết chết rồi thế chỗ. Đại khái cũng nhờ vậy mà các cậu tìm được cách rời khỏi nơi giam giữ các cậu lúc còn sống, đồng thời tìm được chỗ chúng tôi."
"Chỉ tiếc các cậu không có bản lĩnh cũng không có gan, dù đã nắm được một phần tin tức vượt trội cũng chỉ dám giả làm quản lí kí túc xá đánh lén. Khi các cậu phát hiện quỷ hồn thuộc về dãy phòng ngủ nữ này tỉnh dậy bèn lập tức co đầu rụt cổ trốn ở đây. Tôi nói đến vậy rồi, cậu đã cảm thấy rõ ràng hơn chưa?"
"..."
Dù cậu ta không nói, tất cả mọi người, bao gồm cả những nữ quỷ, cũng đã hiểu rõ.
Lượng tin tức vừa tiếp nhận vượt quá tưởng tượng ban đầu của mọi người.
Tưởng Lam cau mày: "Phó bản này không chỉ có mỗi chúng ta là thí sinh?"
Bạn học Khương chợt hiểu ra: "Tòa kí túc xá này không chỉ có mỗi phòng ngủ nữ?"
Nam sinh ngồi xổm trên đất héo như cá chết cũng giật mình trợn trừng mắt nhìn về phía Tưởng Lam, rồi lại nhìn sang Đường Tâm Quyết: "Cái gì cơ... Thí sinh??"
Cậu ta bật lên như tôm tươi: "Các người vẫn còn sống? Khoan đã, nếu các người vẫn còn sống thì sao họ lại ở đây... Không thể nào, các người không tấn công nhau?"
Cả đám quỷ đang nằm rũ trên đất đều không thể tin nổi mà ngẩng phắt lên, chúng nó đều tưởng đám nữ sinh này đã sớm bị quỷ hồn của nữ sinh trong phòng ngủ chiếm cứ cơ thể, không ngờ hai bên lại cùng tồn tại hài hòa với nhau.
Đám nữ quỷ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Có biết mặt trận thống nhất lâm thời là gì không?"
Ngay cả liên minh với thí sinh cũng không làm được mà còn dám cười nhạo bọn cô là địa phược linh à? Ha, gà!
Quỷ có cách giao tiếp của quỷ, người có cách giao tiếp của người.
Dưới sự truyền đạt uyển chuyển của bạn học Khương rằng thì là mà phương pháp tra khảo đồng loại của bọn họ có hơi vượt ngưỡng chịu đựng của con người, lại thêm kí ức về cảnh nam sinh kia ói ra sâu, mọi người bèn lặng lẽ rút lui khỏi phòng 919, để lại không gian hoạt động cho bọn họ. Chỉ có số 11 và số 12 lo cho cơ thể của số 13 là ở lại trông coi.
Mấy phút sau, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại, cửa phòng mở rộng, số 11 số 12 mặt vàng như đất tông cửa xông vào WC, tiếng nôn ọe từ xa vọng lại.
Bạn học Khương đứng ở cửa phòng 919 xin thứ lỗi: "Ngượng quá, vừa nãy tôi dùng sức hơi quá nên hai cánh tay của cơ thể này trật khớp mất rồi, ai nắn lại giúp tôi được không?"
Đường Tâm Quyết vào trước nhìn thấy đám quỷ nam sinh thiếu mất hai con, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi thịt nát và chất lỏng đen thui, mấy con còn sống thì cũng thở thoi thóp, không còn sức nói dối nữa.
Lần này chúng nó đã khai hết.
- ------------
"Vậy bên kia dãy phòng ngủ nữ là dãy phòng ngủ nam, phòng ngủ nam nữ nằm trong cùng một tòa nhà, cách nhau bởi một hành lang..."
Căn cứ vào tin tức quỷ quái cung cấp, Đường Tâm Quyết nhanh chóng vẽ xong sơ đồ.
Vốn dĩ bọn cô tưởng rằng một cái hành lang và ba gian phòng ngủ bên này là cả tầng 9, không ngờ còn có bí mật nữa.
Dựa theo cách nói của nam sinh kia, tòa nhà này vốn là một tòa nhà văn phòng, trường học muốn cải tạo lại trông cho giống phòng ngủ bèn xây hai bức tường chia thành bên phòng ngủ nam sinh và bên phòng ngủ nữ sinh, cách nhau một cái hành lang bí mật, tiện thể dùng để giám thị học sinh luôn.
"Chúng tôi là nam sinh ở dãy phòng bên kia, vốn đã chết từ lâu, bỗng dưng có một ngày ý thức quay trở lại, còn thấy có cả người sống tiến vào phòng ngủ. Sau đó chúng tôi nhận được một thông báo nói nơi này đã trở thành một phó bản kiểm tra..."
Kí ức của quỷ nam sinh khá tương đồng với quỷ nữ sinh bên này. Lúc đầu bọn họ cũng muốn tìm phòng giáo vụ báo thù, nhưng lại phát hiện mình bị giam trong phòng ngủ không tài nào ra được, vì vậy bọn họ nhắm vào những "Thí sinh" vừa mới vào ở.
Thí sinh bên phòng ngủ nam cũng coi quỷ học sinh thành boss phó bản, sau vài ngày chiến đấu quyết liệt hai bên đều có thương vong. Tuy quỷ quái đã cướp được rất nhiều cơ thể, nhưng có mấy cục xương cứng gặm mãi không trôi, tận đến khi...
"Tận đến khi thời hạn phó bản kết thúc." Ánh mắt Đường Tâm Quyết hơi lóe lên: "Sau đó thì sao?"
Quỷ nam sinh ủ rũ: "Ai biết mấy thí sinh kia bỗng nhiên phát điên, nói là bị lừa không ra được gì đó rồi đập phá phòng ngủ của bọn tôi. Không ngờ bọn họ lại thoát ra được thật, nhưng chúng tôi thì không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi... Rồi không biết bao lâu sau, chúng tôi dần dần có thể ra khỏi phòng, lại phát hiện cả căn cứ bí mật mà phòng giáo vụ để lại nữa, chỉ tiếc bên trong không còn con quỷ nào. Chả biết đám rùa đen kia núp đâu rồi nữa."
"Sau đó nữa chúng tôi cảm thấy có người sống xuất hiện bên phòng ngủ nữ, nghĩ dù sao cũng đang rỗi..."
Những chuyện sau này thì mọi người cũng biết rồi.
Bạn học Khương chỉ thấy mấy tên này nói nhảm, tức giận đến mức bốc khói: "Tức là mấy người tỉnh lại lâu vậy rồi mà ngay cả cái bóng của phòng giáo vụ cũng chưa sờ thấy?"
Nhiều quỷ hồn bị trường học này hại chết vất vưởng khắp nơi trong tòa kí túc xá như vậy, thế mà vẫn để đám nhân viên trốn tránh yên ổn trong xó xỉnh nào đó, lợi dụng mấy con ma cọp vồ châm ngòi li gián đám học sinh, quả là vô cùng nhục nhã!
Quỷ nam sinh buông xuôi: "Haiz, chúng ta mà thông minh hơn chút thì lúc sinh thời cũng chẳng bị cái trường nát này hại chết."
Với lại lúc bọn họ đánh nhau với thí sinh sinh lực đã bị tiêu hao kha khá. Dù bây giờ có tìm ra phòng giáo vụ cũng chỉ là đám gà khỏa thân nằm trên mâm dâng tận họng thôi, chẳng bằng cứ yên ổn chờ ở đây cho rồi.
Số 5 đã hiểu: "Các người giỏi lắm, chính mình không làm gì được cái trường này cũng không muốn cho người khác sống tốt, đặc biệt chạy qua đây quấy rối?"
Cô ấy đang phẫn nộ chỉ trích thì thấy Đường Tâm Quyết phẩy phẩy tờ bản đồ vừa vẽ xong, đưa cho mấy quỷ nam sinh xem: "Thế này đã đúng chưa?"
Quỷ nam sinh nâng mắt uể oải: "Cũng tương đối... Không đúng, cô vẽ hành lang ngắn quá."
Cậu ta giơ tay lên múa may miêu tả: "Hành lang này cực kì cực kì dài, dài tới mức nào, dài tới mức ngay cả quỷ bản địa như bọn tôi còn lạc đường. Tôi không nói phét chứ nếu là các cô thì các cô cũng không tìm được phòng giáo vụ đâu."
Đường Tâm Quyết gật đầu: "Không sao, các cậu đã dò đường một lần rồi, chúng tôi dùng kinh nghiệm của người đi trước là có thể làm ít được nhiều."
Quỷ nam sinh: "..."
Lại xác nhận cẩn thận tất cả những tin tức còn lại một lượt nữa, mọi người thương lượng đơn giản, bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến thám hiểm hành lang sau lỗ thủng.
Bọn cô đã kiểm tra rồi, trong góc hai phòng 919 921 đều có lỗ thủng này, và cả hai đều thông đến cùng một hành lang. Hai lỗ thủng này không phải do đám quỷ nam sinh tạo ra, chứng tỏ chúng nó chính là cửa ra vào để phòng giáo vụ và ma cọp vồ sử dụng.
80 90% chúng nó núp trong hành lang này!
Đám quỷ nữ sinh bị thứ kết giới nào đó giữ chân không thể rời khỏi đây, vậy nên bạn học Khương chỉ có thể nhìn thí sinh đầy mong đợi: "Nếu các cô tìm được đám chó má phòng giáo vụ kia, nhất định phải giúp chúng tôi giải trừ phong ấn đầu tiên! Chúng ta chính là đồng minh đó!"
Đường Tâm Quyết: "Yên tâm đi, các cô chính là lực lượng chiến đấu quan trọng mà, đến lúc đó dù các cô không muốn chúng tôi cũng phải kéo các cô tới đánh nhau."
Bạn học Khương nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, vung tay lên: "Người bệnh không tiện hành động cứ giao cho bọn này, dù sao cũng do chúng tôi gây ra. Yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ bảo vệ họ an toàn."
A Niệm bị thương trong mơ, Âu Nhược Phỉ và số 15 bị chiếm cơ thể còn yếu chưa tỉnh lại, tất cả đều là những người không tiện hành động, ngoài ra còn có số 11 và số 12, sau khi bối rối một lúc thì lựa chọn ở lại. Thứ nhất là hai người bạn cùng phòng của họ còn ở đây, có đi cũng không yên tâm. Thứ hai là hai người thật sự cũng không có sức chiến đấu gì mấy, đụng phải ác quỷ có khi còn không kịp chống cự.
So với đi cho vướng chân, bọn họ tình nguyện ở lại cùng những nữ quỷ này còn an toàn hơn.
"Vậy quyết định thế nhé."
Sau khi kiểm kê nhân số, mười người sẵn sàng xuất phát. Quỷ nam sinh núp trong góc lén lút vuốt đầu trọc hừ lạnh, đang âm thầm nguyền rủa thì bị người ta xách lên.
Quỷ nam sinh: "??? Bắt tôi làm gì?"
Trịnh Vãn Tình dùng một tay lôi cậu ta xềnh xệch như lôi con gà: "Bọn tôi cần một người dẫn đường, tôi thấy cậu hợp lắm."
"Má nó má nó từ từ người đẹp ơi, tôi thấy cô đẹp thế này mà sao lòng dạ ác độc quá vậy, tôi đây chỉ là một cô hồn dã quỷ mà cô cũng nỡ kéo tới làm tốt thí sao?"
Trịnh Vãn Tình làm ngơ trước sự giãy dụa điên cuồng của cậu ta, ném cậu ta tới trước mặt cả đội, bóp bóp nắm tay: "Nắm tay tôi còn đẹp hơn mặt tôi nữa đấy, lại còn chữa được cho cậu hết trọc đầu, cậu muốn thử không?"
Quỷ nam sinh: "Chữa... chữa trọc đầu như thế nào?"
Giọng Trịnh Vãn Tình lạnh tanh: "Dễ lắm, bẻ cụt đầu luôn là được."