Đường Tâm Quyết biết cây thông bồn cầu của mình không ăn thêm được nữa.
Vì căn "Bệnh" nào đó không rõ, hiện tại nó chỉ có thể tấn công, không thể cắn nuốt, bắt nó nuốt nó sẽ ói ra.
Nhưng không sao, chừng ấy vẫn đủ để uy hiếp những con quỷ chưa từng rời khỏi gian phòng này bao giờ.
Dường như cây thông bồn cầu cũng thấu hiểu điểm ấy, nó lập tức thở phì phì hai cái như đang dọa dẫm muốn nuốt đầu con quỷ.
Số 13 không chịu đựng được quá hai giây đã mở mắt ra, vươn tay đẩy cây thông bồn cầu xuống: "Sợ chết đi được áááá!"
Đường Tâm Quyết: "..."
Cây thông bồn cầu chưa sợ con quỷ mắt lé hai bên như cô thì thôi, cô còn bày đặt sợ nó?
Số 13 ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết đầy cảnh giác: "Cô muốn làm gì?"
Đường Tâm Quyết mỉm cười hòa nhã: "Tôi phải hỏi cô câu ấy mới đúng chứ? Ban đêm các cô thiết kế bẫy rập, thông qua giấc mơ chiếm cứ cơ thể bạn học của chúng tôi, lại muốn lén lút đổi chỗ... Nếu tôi đoán không sai, có lẽ các cô không muốn làm quỷ quái chỉ có thể núp trong bóng tối nữa, muốn mượn cơ thể của chúng tôi sống lại làm người một lần nữa, đúng không?"
Cơ mặt số 13 co giật, đồng tử mắt đen đặc nở ra chiếm trọn tròng mắt, không tự chủ được lẩm nhẩm: "Biến thành người..."
Lúc nó nhận ra mình lỡ lời, muốn điều chỉnh lại cảm xúc thì đã muộn. Đường Tâm Quyết càng chắc chắn hơn với suy đoán của mình.
"Cho nên, đây chính là mục đích cuối cùng của các cô."
Cô nhớ tới đoạn kí ức thuộc về những học sinh nguyên bản kia, đoạn cuối của kí ức tràn ngập thứ cảm xúc không muốn và quyến luyến.
Từ lúc ấy cô đã nhận ra, đó là sự lưu luyến của người chết với trần gian.
Bọn họ hoài niệm cảm giác còn sống, cho dù có đau khổ đến mức nào cũng vĩnh viễn dễ chịu hơn bị nhốt trong đây, vĩnh viễn chìm trong bóng đêm lạnh lẽo.
Bởi vậy, một bộ phận quỷ không cam chịu số phận trong phó bản này bèn chuyển mục tiêu sang thí sinh.
Số 13 nhếch môi cười lạnh lùng: "Hô hô hô, chúng tôi chỉ muốn ăn thịt mấy cô thôi mà, vị thịt người ngon như vậy..."
Đường Tâm Quyết nhìn chằm chằm: "Tôi từng gặp được một con quỷ khác cũng muốn làm y như thế này, cô biết kết cục của nó không?"
Số 13 im lặng.
Đồng nghiệp rác rưởi, làm mất mặt loài quỷ.
Đường Tâm Quyết chuyển chủ đề: "Nếu muốn hoàn toàn biến thành người, chiếm cứ mỗi thân xác là không đủ. Chỉ cần ngày nào các cô còn bị vây trong phó bản thì ngày ấy vẫn chưa được giải thoát hoàn toàn. Vậy nên mục đích của các cô không chỉ là chiếm thân xác của chúng tôi trong phó bản, mà quan trọng nhất là phải dùng thân phận thí sinh để ra khỏi phó bản này, tiến vào hệ thống trò chơi của chúng tôi. Chỉ có cách ấy các cô mới có thể giành được thân phận con người thực sự."
Số 13 ngạc nhiên trợn tròn mắt, không biết vì sao con người này có thể đoán được toàn bộ kế hoạch của bọn họ. Nếu cô ta không chắc chắn mình đang ở trong thân xác này, khéo cô ta còn nghĩ mình vừa nhập sang xác đối phương nói chuyện ấy chứ.
Đường Tâm Quyết: "Các cô không dám làm ba người này bị thương, bởi vì nếu như các cô ấy bị quy tắc xác định là người chết thì các cô không thể ra khỏi phó bản nữa, đúng không?"
Suýt chút nữa số 13 đã gật đầu khẳng định, cuối cùng lý trí giữ cái cằm cô ta ngẩng cao, trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân rằng con người và bọn họ đứng ở hai mặt trận khác nhau, tuyệt đối không thể tin tưởng lời dối trá của đối phương.
Đường Tâm Quyết cười khẽ: "Chính bản thân cô cũng không coi chúng ta là đồng loại mà tự chia thành hai phe, sao có thể biến thành người thật được?"
Số 13 giật mình, ánh mắt lóe lên.
Lúc này, "Âu Nhược Phỉ" đang nằm giả chết bên cạnh không nhịn được nữa, ngẩng đầu trả lời: "Đợi đến lúc bọn tôi hoàn toàn sống lại thì các cô cũng biến mất hẳn. Mạng sống của chúng tôi dựa trên cái chết của các cô, sao có thể đứng cùng một phe được?"
Sắc mặt Đường Tâm Quyết chẳng hề thay đổi, dường như cô không cảm thấy câu trả lời này ngoài ý muốn lắm. Những người khác, người thì giật mình hiểu ra, người thì tức giận trừng mắt, nhưng ai cũng lập tức trở nên cảnh giác và thù địch đối với lũ quỷ này.
Số 13:... Cậu im miệng cũng không ai bảo cậu là quỷ câm đâu!
"Âu Nhược Phỉ" không hiểu, hỏi lại: "Trừng tớ làm gì? Chẳng phải lúc trước chúng ta đã thương lượng như vậy rồi sao?"
Số 13: "... Chính vì lần nào cậu cũng ngáo như vậy nên chúng ta mới bị đám chó của phòng giáo vụ tóm được đó!"
"Âu Nhược Phỉ" tức giận: "Đúng, đều tại đám chó biến thái của phòng giáo vụ kia hết! Đợi đến lúc tớ trở thành người, việc đầu tiên tớ làm sẽ là tìm ra chúng nó, rút gân lột da!"
Số 13 ôm đầu tuyệt vọng, không muốn thông não đồng đội heo nữa.
Nụ cười của Đường Tâm Quyết đậm hơn, cô đứng dậy ngồi xuống giường bên kia, hỏi con quỷ trên người Âu Nhược Phỉ: "Hóa ra đám người của phòng giáo vụ cũng ở đây à?"
Âu Nhược Phỉ nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: "Đương nhiên rồi! Nếu không ai thực hiện việc kiểm tra vệ sinh mỗi ngày cho các cô?"
Đường Tâm Quyết: "Chẳng lẽ lúc kiểm tra bọn cô cũng không nhìn thấy người của phòng giáo vụ sao?"
Âu Nhược Phỉ tức tối nói: "Đám chết tiệt kia đặc biệt nhát chết, ngày nào cũng trốn chui trốn nhủi đâu đó. Lúc phó bản chưa mở bọn tôi chỉ có thể mất ý thức trôi nổi xung quanh, căn bản không thể tìm được chúng. Vất vả lắm mới chờ được các cô tới, chúng tôi có thể lên tầng 9 rồi, lại phát hiện không tìm được bọn chúng."
Đường Tâm Quyết gật gật đầu: "Vậy nên các cô tin chắc rằng chỉ cần thay thế toàn bộ thí sinh chúng tôi là có thể tìm được chúng. Muốn thay thế chúng tôi không phải là chuyện ngày một ngày hai, cần tính toán nhiều ngày... Vậy chẳng phải là, các cô và phòng giáo vụ cùng một mục đích sao?"
Âu Nhược Phỉ còn chưa kịp phản ứng thì số 13 đã giật mình: "Cô có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
"Nói bậy!"
Số 13 đột nhiên trở nên kích động, gân xanh trên mặt lồi lên để lộ gương mặt quỷ hung ác dưới lớp da người.
Đám nhân viên trong trường này chính là hung thủ khiến bọn họ chết thảm nơi đây, vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng mặt trời. Bọn cô không đội trời chung với đám súc sinh ấy, sao có thể cùng mục tiêu với chúng được?
Đường Tâm Quyết chậm rãi giải thích: "Mỗi lần kiểm tra vệ sinh phòng giáo vụ đều đánh giá không đạt, chẳng phải mục đích của chúng cũng là bắt chúng tôi tiếp tục ở lại đây sao? Chúng tôi ở đây càng lâu thì càng tiện cho các cô sử dụng giấc mơ ăn mòn mỗi khi đêm về, chẳng lẽ không đúng với mong ước của các cô sao?"
Đám quỷ im lặng.
Rất logic, nghe xong không thể phản bác được.
"Âu Nhược Phỉ" há to miệng, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn chống chế: "Không thể nào!"
Đám quản lý cái trường này là lũ biến thái bẩn thỉu từ trong ra ngoài, làm sao có thể giúp bọn họ được chứ?
Đường Tâm Quyết men theo mạch suy nghĩ, gật đầu: "Đúng là không thể nào. Nhưng các cô có từng nghĩ thử xem vì sao hành vi của mình lại ăn khớp với những kẻ mà các cô căm ghét nhất chưa? Chẳng lẽ các cô chưa bao giờ nghĩ tới, một đám ác quỷ tiếc mạng ngày ngày trốn tránh các cô, tại sao lại phải giúp đỡ các cô hoàn thành mong ước, tăng tốc ngày chết của mình?"
"Đúng thế." Cô bắt chước giọng điệu của quỷ: "Tại sao thế nhỉ?"
Quỷ: "..."
Những thứ mà bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ tới bị vạch trần, mổ xẻ tinh tế bày ra trước mặt, nghe chữ nào cũng hiểu nhưng gộp lại thì nghĩ mãi không thông... Đây là một vấn đề vượt qua nhận thức của bọn họ.
Tưởng Lam tiếp lời Đường Tâm Quyết, phá vỡ sự im lặng của lũ quỷ: "Đáp án chỉ có một... Bởi vì các cô bị lừa rồi!"
Cô ấy bước tới, không quan tâm đến cổ họng còn đang khó chịu, khàn khàn giải thích cho hai người, nói đúng hơn là hai quỷ, ngồi trên giường: "Lúc còn sống các cô là những cô gái vừa mới bước chân ra đời, không đấu lại được đám già đời lão luyện gây tai họa bao nhiêu năm trong xã hội. Sau khi chết các cô vẫn bị bọn chúng lợi dụng, để cho bọn chúng ngồi ung dung hưởng thụ chẳng phải làm gì, xem các cô giết chết thí sinh trong phó bản, cuối cùng tự diệt vong!"
Hai con quỷ trợn trừng mắt lên như muốn lồi hẳn ra ngoài, bị những lời này kích thích đến mức suýt chút nữa hiện nguyên hình nhào tới, quát ầm lên: "Cô nói cái gì?"
"Tớ hiểu rồi." Kha Kha bước tới, kéo Tưởng Lam đang ho sặc sụa về, vỗ vỗ lưng cho cô ấy: "Cậu nói nhảm với đám đàn em ngốc nghếch này làm gì? Bọn họ mà nghe hiểu, đấu thắng đám rùa già kia thì có bị tính kế chết ở đây sao?"
Số 13 tức đến mức đứng bật dậy, sắc mặt xanh mét: "Sao cô biết tôi nghe không hiểu? Sao cô biết tôi đấu không lại?"
Đã quá lâu rồi, cô ta chính là một trong những hồn phách bị vây hãm ở đây, là số ít không mất đi lý trí, sống vật vờ qua ngày. Lúc nào cô ta cũng nung nấu căm hận, cũng tính toán... Nỗi oán hận ngập tràn trong linh hồn cô ta, thù hận chi phối ý thức của cô ta. Tất cả những gì cô ta làm là vì mục tiêu cuối cùng... Nhưng giờ đây lại bỗng phát hiện ra tất cả đều là kết quả của việc bị lợi dụng, làm sao cô ta có thể chịu đựng được?
Tiếng lệ quỷ thét gào u oán, hồn phách hiện ra. Tuy mọi người không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh, thể hiện rõ sự phẫn nộ của quỷ.
Đường Tâm Quyết nhìn cô gái trước mặt đã không còn giữ được dáng vẻ lúc sinh thời, khá là bình tĩnh.
Cô nhẹ nhàng mở miệng: "Rất đơn giản, các cô đã sai sót trong một phân đoạn rồi, nhưng những phân đoạn khác các cô không sai."
"Các cô nghĩ chiếm lấy thân thể của bọn tôi là có thể thuận lợi vượt qua bài kiểm tra này, trở lại thế giới của chúng tôi. Nhưng quy tắc trò chơi quản lý vô số bài kiểm tra dễ lừa vậy sao? Vì sao các cô chắc chắn mình sẽ thành công chứ?"
"Đại khái cái kết luận này không phải các cô cứ nghĩ là nó sẽ ra, mà là có người đã ám chỉ cho các cô, gieo ý nghĩ này vào trong tiềm thức các cô, thúc đẩy các cô đi đến một bước này."
"Cho nên bây giờ cô hãy nhớ lại đi, người ám chỉ các cô có thể thuận lợi lừa dối quy tắc, qua mắt quy tắc trở thành người chơi, rốt cuộc là ai?"
Từng câu từng chữ của cô vang vọng khắp phòng.
"Con quỷ đó chính là lỗ hổng bị phòng giáo vụ lợi dụng, là con ma cọp vồ* dùng để lừa các cô."
*Theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác.