Coi cửa phòng ngủ là dải phân cách, phòng 917 bị ánh đèn chia làm hai phần, một phần là 16 chiếc giường chen chúc dưới ánh đèn dây tóc, một phần là bức tường trơ trọi quanh năm ẩm ướt mốc xanh.
Dưới chân tường nơi tiếp giáp với sàn nhà có hai nữ sinh áo trắng đang run rẩy, nói đúng ra thì chỉ có Âu Nhược Phỉ mặc áo phông trắng run, còn số 13 đang cúi đầu nên không nhìn rõ mặt.
Âu Nhược Phỉ uống nước liên tục, nhưng bất kể uống bao nhiêu cũng không thể giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ.
Tiếng khóc càng ngày càng gần, giống như... Từ một người khóc nức nở biến thành hai người, ba người... Một nhóm...
Bộp.
Âu Nhược Phỉ run tay, chiếc cốc giấy rơi xuống đất, nước bắn lên quần áo số 13.
"Xin lỗi, tôi không cố ý!"
Âu Nhược Phỉ vội vàng xin lỗi, nhưng phát hiện ra số 13 không có phản ứng gì cả.
Dưới mái tóc đen rũ rượi che kín mặt, chiếc cổ trắng nõn của số 13 đang duỗi dài ra một cách quái dị, đầu áp lên tường, lồng ngực không hề phập phồng.
Âu Nhược Phỉ nắm chặt tay, một ý nghĩ mà cô ấy không hề muốn nghĩ tới đang chạy tán loạn trong đầu...
Số 13 trước mắt cô ấy là người ư?
Có lẽ do tiếng khóc đang ngày một đến gần, cô ấy cũng tỉnh lại từ trong nỗi sợ, nhận ra tình hình hiện tại rất quái dị.
"Bạn học, tôi về giường ngủ tiếp đây, vậy..."
Cố ấy vừa nói năng lộn xộn vừa xua xua tay lùi lại, đang định đứng lên thì tay bị người ta bắt được!
Số 13 đang dính sát vào tường nghiêng đầu hỏi: "Cô không muốn tâm sự với tôi sao?"
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên mặt số 13, rơi vào đôi mắt đen ngòm, hắt cái bóng cô ấy lên tường.
Lần này rốt cuộc Âu Nhược Phỉ đã nghe rõ tiếng khóc tới từ đâu rồi.
Nó đến từ chính cái bóng của số 13.
- ------------------
Trong nhà vệ sinh, số 5 ngáp dài.
"Kiểm tra xong rồi, đến lượt chị gái yêu dấu của tôi, tôi về gọi chị ấy dậy."
Số 7 đi cùng cô ấy, trước khi đi nói với hai người ở lại: "Có gì cần thì hét to lên nhé, tôi sẽ đến ngay."
Tiếng số 5 cười trêu ghẹo vang lên trong hành lang: "Lỡ cô ngủ say quá thì phải làm sao?"
Tiếng số 7 trả lời lạnh như băng: "Tôi bị mất ngủ lâu lắm rồi."
...
Đường Tâm Quyết và Tưởng Lam đứng trước bồn rửa tay.
Dù đã quét dọn sạch sẽ nhà vệ sinh nhưng ở đây vẫn cứ bốc lên mùi hôi thối kinh khủng, đấy là Trương Du đã xịt hết hai bình xịt khử trùng thơm phòng to bự rồi đấy, thế mà cái mùi này vẫn cứ cuồn cuộn trong không khí.
Tưởng Lam mở miệng trước: "Cô đã đọc tờ giấy của tôi chưa?"
Sau khi nhận được câu trả lời là đọc rồi, hàng mày nhíu chặt của Tưởng Lam thả lỏng: "Rất xin lỗi vì đã dùng cách quanh co lòng vòng như thế, bởi vì tôi không biết nói thẳng liệu có an toàn không, mà đạo cụ thì có thời hạn sử dụng."
Cô ấy xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một chiết chuông vàng, tiếng chuông trong trẻo vang lên, một vòng bảo vệ gợn sóng trong suốt xuất hiện cạnh hai người, ngăn âm thanh bị truyền ra.
Đường Tâm Quyết cũng đi thằng vào vấn đề: "Cô nghi ngờ ai?"
Tưởng Lam đan hai tay vào nhau, giọng nói trầm trầm vang lên: "Rất nhiều người... Hiện tại tôi chỉ tin hai phòng chúng ta."
Đường Tâm Quyết đã từng nhắc cô ấy phải cẩn thận những người khác, nhưng ba người Trương Trịnh Quách cùng phòng Đường Tâm Quyết thực lực mạnh mẽ, tích cực tìm manh mối, không thể là quỷ quái giả mạo được.
"Đặc biệt là phòng của mấy người số 13." Tưởng Lam nhíu mày, kể lại chuyện lúc ban ngày định lên giường hai người số 13 15 xem xét nhưng bị số 13 kích động từ chối.
"Linh cảm của A Niệm rất nhạy, nếu cậu ấy đã nhìn thấy máu tươi thì chắc chắn không thể nhầm thành tương cà được."
Nhưng máu trên hai giường đã biến thành tương cà thật, khiến cho bọn cô không có lý do để nghiên cứu đến cùng nữa.
Đường Tâm Quyết: "Giống bộ xương khô ngoài cửa sao?"
Rõ ràng mọi người đều thấy nó cười, nhưng thoắt cái nó đã biến thành mô hình, làm rối suy đoán và cảm giác.
Lần nào cũng sợ bóng sợ gió, nhưng cô cảm thấy có người đang cố ý xóa mất gợi ý của bọn cô hơn, khiến cho manh mối thu được vừa lộn xộn vừa chẳng có tiến triển gì cả.
"Đúng vậy." Tưởng Lam được nhắc nhở mày lại càng nhíu chặt hơn, quyết định nói hết chứng cứ ra. Cô ấy lấy ra một quả cầu nhỏ màu vàng kim, ấn chốt, viên cầu xoay xoay rồi xòe cánh.
"Lúc đầu tôi nghi số 13 có vấn đề, nhưng mà..."
Đôi cánh nhỏ vẫy vẫy, tiếng nói chuyện cũng vang lên: "... Tớ giấu rất kĩ thứ cậu cho tớ, không có ai phát hiện ra hết. Bao giờ thì mở ra được?"
Đây là giọng của số 13!
Sau đó là một giọng nữ khác: "... Đợi đến tối nay cậu sẽ biết bên trong có gì ngay."
Đường Tâm Quyết nhận ra đây là giọng số 15.
Giọng số 13 có phần sợ hãi, từng câu nói đều như muốn có được một đáp án chắc chắn, mà số 15 chỉ nhẹ nhàng trấn an: "Cậu yên tâm, chúng ta là bạn cùng phòng mà, tớ đã lừa cậu bao giờ chưa?"
Phần ghi âm đến đây là hết, đoạn sau chỉ có tạp âm.
Đường Tâm Quyết hơi rũ mắt, không cảm thấy quá ngạc nhiên về đoạn ghi âm này: "Vậy nên người thực sự có vấn đề là số 15."
Sự khác thường của số 13 không tránh khỏi có liên quan đến số 15, chỉ có điều số 15 luôn im lặng chìm trong đám đông nên nhiều người mới không chú ý đến cô ấy.
Tưởng Lam đau đầu: "Nhưng mà khó nhất là chúng ta không thể xác định bây giờ hai người đó là người hay quỷ, bọn họ trà trộn vào nhóm chúng ta để làm gì."
Quan trọng hơn, cô ấy không có chứng cứ chứng minh và cũng không dám ra tay tùy tiện.
Một khi sự ngờ vực nảy sinh thì rất khó khống chế... Nếu như thân phận của số 15 không đáng tin thì số 13 có quan hệ khăng khít với số 15 cũng thế, thậm chí cả số 11 số 12 cùng phòng, số 7 số 14 đơn độc...
Tình huống xấu nhất, hơn nửa "Học sinh" trong phòng là giả!
Giọng nói lành lạnh của Đường Tâm Quyết ngăn cản sự ngờ vực vô căn cứ của Tưởng Lam: "Có lẽ quỷ quái đang đóng giả bọn họ. Tôi thiên về giả thuyết lúc đầu bọn họ không có vấn đề gì, mà là bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó trong bài kiểm tra."
Ánh mắt Tưởng Lam lóe lên: "Ý cô là... Bị quỷ nhập?"
Dựa theo những gì Đường Tâm Quyết nói, đây là suy đoán nằm trong phạm vi nhận thức của cô ấy.
"Không," Đường Tâm Quyết lại lắc đầu: "Dù là quỷ đóng giả hay quỷ nhập, chỉ cần chúng nó vừa xuất hiện là bạn cùng phòng tôi sẽ biết ngay."
Mắt âm dương của Quách Quả chưa từng mất linh bao giờ, nhưng lần này lại không thấy được gì cả.
Vậy là không có quỷ ư? Chẳng lẽ mọi thứ đều bình thường, trực giác và phán đoán của bọn cô sai sao? Tưởng Lam cảm thấy hơi đau đầu.
Đúng là bọn cô dựa vào trực giác để phán đoán, không có chứng cứ xác thực, chuyện sai sót cũng là bình thường... Tưởng Lam đang định mở miệng lại nghe Đường Tâm Quyết nói: "Tôi nghiêng về khả năng quỷ quái không xuất hiện trực tiếp trong phòng ngủ, mà nó dùng cách gì đó can thiệp, hơn nữa muốn can thiệp cũng phải có quá trình có quy luật."
Nói xong, cô nhúng ngón tay vào nước viết số thứ tự những giường đã xảy ra chuyện gì đó trong ngày đầu tiên.
Giường số 16 của A Niệm, giường số 14 của Âu Nhược Phỉ, giường số 15 trên giường 16, giường số 13 trên giường 14...
Tưởng Lam lẳng lặng nhìn những con số, nhanh chóng hiểu ra: "Thứ tự từ dưới lên trên..."
Rồi cô ấy im bặt, nhận ra một vấn đề khác: Nếu quỷ thật sự chọn mục tiêu theo thứ tự từ dưới lên trên thì người đầu tiên gặp chuyện phải là A Niệm mới đúng.
Đường Tâm Quyết nhìn cô ấy: "A Niệm có vấn đề hay không chắc cô rõ hơn tôi."
Tưởng Lam cười, trả lời chắc chắn: "A Niệm hoàn toàn không có vấn đề gì, trên người cậu ấy có đeo lắc tay bình an, hàng cao cấp mua trong cửa hàng học sinh, liên kết thuộc tính của ba người chúng tôi lại với nhau, một khi cậu ấy bị bất kì thứ gì ảnh hưởng tôi và Kha Kha đều sẽ biết ngay."
"Vậy nên sau khi quỷ quái thất bại ở chỗ cô ấy, mục tiêu liền chuyển sang số thứ tự tiếp theo."
Đường Tâm Quyết khoanh tròn vào số 15 trên mặt gương.
Quách Quả: [Má! Hóa ra là số 15 à! Tớ đoán sai rồi.]
Trịnh Vãn Tình: [Tại cậu không nghe cẩn thận thì có, nghe đoạn ghi âm cũng biết là số 15 mà. Cứ giữ thái độ như cậu bây giờ thì làm sao có thể qua cửa, làm sao có thể được điểm cao...]
Lời bạn cùng phòng nói chuyện chạy qua trong đầu như đang xem bình luận livestream, từ trao đổi bình thường biến thành nhao nhao cãi lộn, cuối cùng kết thúc sau khi Quách Quả hét lên: [Đại tiểu thư đừng tụng kinh nữa!]
Đường Tâm Quyết: "... Nói tóm lại, sau khi tôi nhận ra số 15 có vấn đề cũng không dám mạnh miệng khẳng định, bởi vì sự thay đổi trên người cô ấy là rất nhỏ, đến giờ tôi mới dám xác nhận."
Khi ở trong trạng thái kết nối tâm linh, trừ việc có thể đối thoại với bạn cùng phòng, cô còn có thể nhìn thấy tinh thần lực của người khác.
Tinh thần lực của mọi người đều là một ngọn lửa màu cam nhạt, độ sáng và độ lớn nhỏ không khác nhau nhiều. Nhưng lúc sáng nay khi phá cửa cô nhạy cảm phát hiện ra ngọn lửa của một người tối xuống.
Tuy không quá rõ ràng, nhưng ngọn lửa tối đi không còn bập bùng nữa, trông ỉu xìu xìu, nhìn qua thì có vẻ như do sợ hãi, không gây chú ý cho người khác.
Nhưng thời gian trôi qua, chỉ có ngọn lửa của người đó vẫn khác thường, đã đủ để cô xác định.
Đường Tâm Quyết không nói tỉ mỉ về những ngọn lửa tinh thần lực, cô chỉ nói đơn giản mình có dị năng hệ tinh thần, thế là Tưởng Lam liền hiểu rõ.
"Không ngờ có người lại thức tỉnh được dị năng hệ tinh thần." Tưởng Lam cảm thán: "Hệ tinh thần là dị năng đắt nhất trong cửa hàng đó, cấp càng cao càng đắt đỏ, tự thức tỉnh được dị năng hệ tinh thần chẳng khác nào trúng số, cô may mắn thật đấy."
"... Ừm."
Đường Tâm Quyết âm thầm chấp nhận, không giải thích thật ra dị năng thức tỉnh của cô là một cây thông bồn cầu.
Quay lại chủ đề chính, hai người trao đổi tin tức trong tay, nhanh chóng suy ra tình huống cơ bản của phòng ngủ.
"Tạm cho rằng số 15 đang bị quỷ khống chế, vậy mục tiêu tiếp theo của nó chắc là số 14 và số 13."
"Số 13 tự dưng bị quỷ véo một cái liệu có phải là điềm báo không? Chúng ta nên xử lý thế nào..."
Tưởng Lam đang nói bỗng thấy Đường Tâm Quyết quay phắt về phía phòng ngủ sau lưng.
"Sao thế?"
Đường Tâm Quyết trở nên nghiêm túc nhất từ khi bắt đầu bài kiểm tra tới giờ: "Tôi cảm nhận được nỗi sợ cùng cực đến từ một người... Là Âu Nhược Phỉ!"
Cô ấy đang kêu cứu!