"Bộ xương khô" đối diện mọi người nở nụ cười quái dị, gương mặt thối rữa xanh đen tan chảy trong phút chốc, đổ ập vào phòng.
Tưởng Lam vội hét lên: "Đừng để nó ngã vào phòng ngủ!"
Trong tiếng hét của cô ấy, Đường Tâm Quyết tung chân đá văng bộ xương, bộ xương bay theo đường parabol văng thẳng ra xa hơn 5 mét kèm theo tiếng rốp rốp vỡ vụn.
Ba người phòng 606 vội chạy tới: "Tâm Quyết, cậu không sao chứ!"
"Không sao." Đường Tâm Quyết đưa tay lên ý bảo đừng lại gần mình vội, cô cởi chiếc áo khoác dính chất lỏng màu đen xuống, dẫn đầu mọi người bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa bước qua khung cửa, mùi thối lập tức xông lên gấp mấy lần, cứ như có cả một xe tải trứng thối cá ươn giấu sau lớp tường gạch hành lang xâm nhập vào thần kinh con người.
Ba người Trương Du lặng lẽ rụt cái chân đang muốn đi ra ngoài lại.
Ba người vừa lui xuống, những nữ sinh khác cũng nhao nhao đến gần cửa, sau đó... Lại nhao nhao lùi về phòng.
Tưởng Lam vừa ho khan vừa nói: "Cổ họng tớ bị thương, không thể hít thở không khí thối vậy được, Kha Kha, cậu ra đi."
Giường số 3 độc miệng cũng không chịu nổi phải bịt mũi. Lúc này, khi đã đứng trong đám đông mọi người mới phát hiện toàn bộ phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô ấy được quấn băng gạc kín mít trông như xác ướp biết đi.
Giường số 3 còn đeo một cặp kính đen nữa khiến người ta càng không nhìn rõ dáng vẻ cô ấy, chỉ nghe được giọng nói đanh đá chói tai: "Tớ cũng không ra ngoài đâu, tớ còn phải chăm sóc nhi đồng thiểu năng nữa, không lỡ đâu cậu ấy tự dọa mình sợ chết thì sao?"
A - nhi đồng thiểu năng - Niệm: "..."
Vậy nên vài giây sau ngoài hành lang vẫn chỉ có mình Đường Tâm Quyết.
Cô vừa đi vừa thăm dò xung quanh, có lẽ vì phòng ngủ quá lớn nên hành lang cũng coi như rộng rãi, chỉ có điều trông vô cùng cũ nát. Đường ống nước và dây điện lộ ra khỏi tường, hai bên hành lang chồng chất rác rưởi và nước bẩn đen ngòm.
Nhìn kiểu gì chỗ này cũng không giống chỗ người ở lắm.
Chỗ "Bộ xương khô" văng trúng là cửa một phòng ngủ khác, nhưng cánh cửa này bị dán giấy niêm phong và treo ổ khóa sắt, trên cánh cửa sơn đỏ là một tấm biển số phòng dính đầy bụi bặm: Phòng 919.
Xa hơn, cũng có một cánh cửa bị khóa, ghi phòng 921.
Mà phòng ngủ của bọn cô chính là phòng 917 mà quy tắc bài kiểm tra thông báo.
Cả hành lang dài mười mấy mét chỉ có mỗi ba cánh cửa phòng ngủ, phía cuối là một nhà vệ sinh công cộng, không thấy bất kì cầu thang hay lối ra vào nào nối với những tầng khác.
Kiểu không gian khép kín như thế này khiến hành lang tuy rộng rãi nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực.
Đường Tâm Quyết quay đầu tập trung nhìn vào "Bộ xương khô" trên mặt đất.
Da thịt của nó đã bốc hơi hết, chỉ còn mỗi khung xương trụi lủi. Nhưng nhìn kĩ chỗ "Da thịt" nó rơi xuống mới thấy đó chỉ là miếng vải nỉ sơn màu như thật mà thôi.
Gọi cái thứ này là xương khô cũng không đúng, trông nó giống mô hình bộ xương giả khoác quần áo hay dùng trong mấy cái nhà ma rẻ tiền hơn.
Đường Tâm Quyết giật mớ quần áo của xương khô ra, bên trong nào là túi nhựa, vỏ đồ ăn vặt ào ào rơi rụng, dưới cùng là đống xương vỡ vụn, chính là chỗ ban nãy cô đá trúng.
Cô vừa mới mò được một cái xương sườn thì sau lưng vang lên tiếng kêu sợ hãi: "Tâm Quyết, cậu làm gì vậy?!"
Bạn cùng phòng dùng giấy nhét lỗ mũi xông tới, Quách Quả nhìn xương sườn trong tay cô đầy sợ hãi, lại nhìn bộ xương vẫn nằm im không nhúc nhích, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: "Làm tớ sợ chết đi được, ban nãy bọn tớ tưởng cậu định nhai sống bộ xương quái dị này đó."
Đường Tâm Quyết:... Hình tượng của tớ trong lòng các cậu đáng sợ vậy sao?
Trương Du nghiêm túc sửa đúng trong đầu: [Quách Quả đừng nói bậy, tớ không nghĩ Tâm Quyết muốn ăn xương khô, chẳng qua tớ cảm thấy cậu ấy muốn cho cây thông bồn cầu ăn thôi.]
Quách Quả: [Đúng vậy! Không biết nếu mọi người xông tới đây, thấy Tâm Quyết đang ăn xương khô sợ hơn hay là thấy cây thông bồn cầu ăn xương khô sợ hơn nhỉ.]
Đường Tâm Quyết: "... Được rồi, đừng nói nữa, các cậu xem bộ xương khô này đi, có thấy gì lạ không?"
Ba người lập tức quan sát thật cẩn thận, vẻ mặt càng ngày càng quái lạ. Trịnh Vãn Tình gãi gãi đầu, nhanh miệng nói: "Sao tớ cứ thấy nó giống mấy cái đồ chơi bằng nhựa thế nhỉ?"
Không chỉ mình cô ấy, mấy nữ sinh vừa ra khỏi phòng ngủ cũng nghĩ vậy.
Giường số 5 và giường số 6 nhìn nhau, tỏ vẻ nghi ngờ: "Nhưng nếu tôi không nhớ nhầm thì hình như lúc nãy nó đứng trước cửa cười với chúng ta mà?"
Rõ ràng nửa phút trước nó vẫn còn là một bộ xương khô buồn nôn kinh dị, sao bây giờ tự dưng lại thành đồ chơi rẻ tiền rồi?
"Liệu có phải do ban nãy chúng ta căng thẳng quá nên nhìn nhầm rồi không, mấy cái người giả làm quản lý kí túc xá muốn lừa chúng ta mở cửa kia định báo thù nên mới tạo ra một bộ xương giả dọa nạt chúng ta?" Có người suy đoán.
"Dù ban nãy là gì thì bây giờ nó đúng là đồ nhựa thật."
Đường Tâm Quyết xác nhận xong thì bỏ xương sườn xuống, lôi bộ xương qua một bên để dọn đường cho mọi người.
Đúng lúc cô định đi về phía nhà vệ sinh công cộng thì Âu Nhược Phỉ hoảng sợ thò đầu ra khỏi phòng 917: "Này... Tôi muốn hỏi một chút, sao các cô lại ra ngoài hết vậy? Chúng ta không cần dọn vệ sinh phòng ngủ sao?"
Cô ấy đã quyết định xong nên dọn dẹp giường mình như thế nào rồi, ai biết vừa ngẩng đầu lên đã thấy người trong phòng ít đi hơn nửa!
Giường số 3 tựa cửa, vừa mở miệng đã châm chọc: "Cô định dọn vệ sinh bây giờ? Dọn như thế nào, dọn đến mức nào, liệu có khởi động điều kiện tử vong không, cô cũng biết hết rồi sao? Dù sao tôi cũng không dám chạm vào đâu, đồ đạc ở đây chẳng phải của tôi, ai biết liệu có thứ nào không được phép chạm vào không. Nhưng trông cô có vẻ không sợ hãi mấy nhỉ, chẳng lẽ cô quen thuộc chỗ này lắm sao?"
Âu Nhược Phỉ: "Tôi... Tôi..."
Cô ấy không biết phản bác như thế nào, lại sợ bị châm chọc thêm, đành phải mím môi quay về phòng ngủ, ngồi trên giường lau nước mắt.
Đúng lúc cô ấy đang gạt lệ một mình thì một giọng nói còn bé nhỏ yếu ớt hơn cả cô ấy đột ngột vang lên sau lưng: "Bạn học này..."
"Á!"
"Á!"
Âu Nhược Phỉ sợ đến mức hét toáng lên, dọa cho người muốn nói chuyện với cô ấy cũng sợ hãi hét theo, hai người hét vào mặt nhau mất mấy giây mới từ từ bình tĩnh lại.
Nữ sinh búi tóc tên A Niệm căng thẳng túm chặt góc áo: "Xin lỗi, tôi không cố ý dọa cô sợ, tôi chỉ muốn xin lỗi cô thay Kha Kha thôi. Cậu ấy không cố ý nhắm vào cô đâu, cậu ấy đối với ai cũng vậy đó. Với lại tuy Kha Kha xấu miệng nhưng thật ra cậu ấy rất tốt. Tôi là sinh viên năm hai trường đại học Công nghiệp Đông Nam, cô có thể gọi tôi là A Niệm."
Thấy cô ấy chủ động làm quen, Âu Nhược Phỉ vừa mừng vừa lo, gật đầu liên tục: "Tôi là Âu Nhược Phỉ, thật tốt quá, cô đồng ý tin tôi rồi, tôi còn tưởng sẽ không ai thèm để ý đến mình nữa."
"Tôi... Tôi cảm thấy cô là người tốt." A Niệm cũng không giỏi nói chuyện lắm, vừa nói vừa quơ tay minh họa: "Trực giác của tôi chuẩn lắm, nhưng mà Kha Kha nói tôi quá xui xẻo, nên mọi người đều không để ý đến tôi."
Từ góc độ nào đó mà nói thì hai người đúng là đồng cảnh ngộ, cho nên A Niệm mới chủ động tìm đến Âu Nhược Phỉ nói chuyện.
Âu Nhược Phỉ vội vàng lắc đầu: "Cô rất tốt mà, không xui xẻo chút nào."
"Vậy sao." A Niệm vui vẻ: "Vậy cô đi với tôi đi, đúng lúc chúng ta là hàng xóm cạnh giường nhau nữa, tôi cho cô xem phát hiện của tôi!"
Âu Nhược Phỉ cũng gật gật đầu hỏi: "Phát hiện gì cơ?"
A Niệm: "Đầu giường của tôi có máu á, trông sợ lắm, người khác không muốn xem. Cô tới đây đi, để tôi tìm xem nó đâu rồi..."
Âu Nhược Phỉ: "..."
Một lúc sau, bỗng A Niệm thốt lên kinh ngạc: "Á, cái máu đó lan đến giường cô rồi kìa!"