Tưởng Lam nói không nhỏ, người trong phòng nghe rõ rành rành, người ngoài phòng cũng không phải ngoại lệ.
Kẻ phá cửa lập tức giận dữ chửi bới ầm lên, từng câu từng chữ bẩn thỉu tuôn ra không dứt.
Trong lúc không khí đang ngày một căng thẳng, giường số 3 lại bật cười ra tiếng: "Tức giận đến mức này, chắc chắn là chột dạ rồi."
Dường như bên ngoài bị kích thích nên càng ngày càng đập cửa mạnh hơn, tro bụi rơi rụng rào rào, thậm chí trên tường đã bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Giường số 3: "Thấy chưa, thẹn quá hóa giận."
Mọi người: "..."
Nhịn xuống ý nghĩ nhào tới bịt miệng cô ấy, có người lập tức nắm lấy trọng điểm hỏi: "Hai nhóm các cô nói bên ngoài không phải đến để kiểm tra vệ sinh, có căn cứ gì không?"
Hiện giờ trong phòng chỉ có hai người này dám khẳng định, nếu như hai người nói thật, vậy dù cho cửa có bị đập nát cũng tuyệt đối không được chủ động mở cửa.
Quỷ quái xông vào còn có thể thử đối đầu một lần, nhưng tự mở cửa khởi động điều kiện tử vong thì chẳng khác gì dâng mạng không.
Tưởng Lam gật đầu giải thích: "Bối cảnh của bài kiểm tra và hiện thực đang mâu thuẫn với nhau... Chắc chắn một trong hai là giả, đây là căn cứ của tôi."
Mọi người: "..." Không hiểu.
Tưởng Lam cũng nhận ra mình nói chuyện hơi tối nghĩa, đang định bổ sung thêm thì chợt che miệng ho khan.
Giọng nói của cô ấy vốn đã khàn khàn khô khốc, lúc ho khan cứ như có cát đá chặn trong cổ họng, khiến người ta nghe cảm thấy cực kì khó chịu.
"A Lam!" Nữ sinh búi tóc thịch thịch thịch chạy ra lôi cô ấy về giường, vừa khóc nức nở vừa nói: "Cổ họng cậu không tốt thì đừng có nói nhiều, Kha Kha, cậu cũng không ngăn cậu ấy lại gì cả!"
Nữ sinh giường số 3 lạnh lùng nói: "Nếu để tớ nói thì phòng chúng ta nếu có tính toán gì cứ im miệng không nói luôn đi, tự nhiên phải giải thích cho người ta làm gì... Đương nhiên tôi chỉ cảm khái thế thôi, không có ý kiến gì với năng lực phân tích tình hình của những người khác đâu."
Những người có thắc mắc: "..."
Không khí đang căng thẳng còn bị người ta châm biếm, áp suất trong phòng lập tức hạ xuống thấp. Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng cắt ngang bầu không khí cứng ngắc, nhờ vậy mọi người mới phát hiện ra Đường Tâm Quyết đã đến sát gần khe cửa tối đen nhòm ra ngoài, không bị cánh cửa run lẩy bẩy ảnh hưởng chút nào.
"Ý của bạn học Tưởng Lam là, dù người thực hiện đợt kiểm tra vệ sinh này là hội học sinh, quản lý kí túc xá hay công nhân viên chức trong trường gì đi nữa, thì những người kiểm tra đều sẽ là người phán xử mà quy tắc bài kiểm tra quy định."
Đường Tâm Quyết vừa lay lay khe cửa vừa nói.
Trương Du lập tức hiểu ra: "Nếu thế thì cửa phòng ngủ sẽ không ngăn bọn họ lại mới đúng... Trước kia chúng ta cũng từng bị kiểm tra vệ sinh kí túc xá rồi mà, không thể nào có chuyện không kiểm tra được chỉ vì không có ai mở cửa."
Quách Quả cũng bừng tỉnh, bổ sung thêm: "Với lại bên ngoài nói là quản lý kí túc xá, chẳng lẽ quản lý lại không có chìa khóa dự phòng hay sao?"
Tám chín phần mười đám bên ngoài đang nói dối, bọn chúng vốn không phải quản lý kí túc xá!
"He he he, bọn tao có phải quản lý kí túc xá hay không, chúng mày cứ mở cửa ra nhìn là biết ngay mà..."
Bên ngoài vẫn đập cửa điên cuồng, bỗng nhiên tiếng gào thét ngừng lại: "... Má nó cái gì thế này?"
"Sao, cửa mở rồi à?"
Mấy kẻ đứng phía sau mừng rỡ hỏi thăm.
Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng nói: "Cửa không mở đâu, mấy người đang nhìn thấy con mắt của tôi đó."
Ngoài cửa: "..."
Trong phòng: "..."
Rồi giờ ai mới là quỷ đây?
[Tâm Quyết, cậu nhìn thấy gì vậy?]
Bạn cùng phòng vội hỏi thăm thông qua kết nối tâm linh.
Đường Tâm Quyết: [Đen kịt.]
Cánh cửa sắp bị đập vỡ ra đến nơi mà ngoài khe cửa vẫn đen sì, hoặc tất cả chuyện này chỉ là ảo giác, hoặc kẻ bên ngoài không dám để người ta nhìn thấy.
Đường Tâm Quyết nhếch môi: Dù là trường hợp nào đi nữa cũng đều mang đến tin tức.
Trong mỗi bài kiểm tra, thứ quan trọng nhất chính là tin tức.
Sau khi phân tích xong, mọi người trong phòng ngủ không ai còn nhắc đến chuyện mở cửa nữa, mà bên ngoài có tức tối đập cửa đến mức nào cũng không thể phá cửa ra được.
Bố năm phút sau, tiếng gõ cửa và tiếng kêu gào ngừng lại, bên ngoài cười lạnh: "Không mở cửa đúng không, chúng mày sẽ phải hối hận."
Ngay sau đó, có tiếng sàn sạt bắt đầu từ khe cửa lan dần vào trong, tựa như có vô số côn trùng đang bò tới vậy!
Ba người phòng 606 giật mình sợ hãi: "Tâm Quyết!!"
Đường Tâm Quyết vội lùi lại, xoay tay lấy ra một cái bình xịt màu xanh lam từ trong không khí, phun vào khe cửa.
"CMN mày làm gì vậy?!"
Bên ngoài giật mình kêu lên, tuôn ra một tràng chửi bậy.
Đường Tâm Quyết vẫn lạnh tanh, thản nhiên nói: "Làm theo yêu cầu kiểm tra vệ sinh, đang vệ sinh phòng ngủ đó."
Cô vẫy tay, dòng chữ trên bình xịt ghi rõ ràng: [Bình xịt sát trùng giúp không khí tươi mát, trả lại vẻ đẹp cho phòng ngủ.]
Khi những tia phun sương chạm vào khe cửa, từng giọt chất lỏng màu đen nhễu xuống tạo thành một vũng đen dì, nhìn kĩ vũng nước đó mới thấy bên trong là vô số con côn trùng màu đen bị hòa tan!
A Niệm ôm đầu hét: "Sâu kìa!! Cứu!!"
Cô ấy nhảy khỏi giường số 2 chạy vào sâu trong phòng, giường số 3 lập tức đuổi theo cô ấy khiến cả phòng nháo loạn, không ít người muốn lùi ra đằng sau, cũng có người lên tinh thần rút vũ khí ra.
"Tránh ra, để bọn tôi!"
Hai nữ sinh giường số 5 số 6 nhảy xuống cùng lúc, chạy đến trước cửa phòng ngủ kéo Đường Tâm Quyết "Mong manh yếu đuối" ra sau lưng bảo vệ.
"Đám cặn bã giả mạo này, nếu đã không phải quản lý kí túc xá thì dễ thôi."
Vừa dứt lời, hai người đồng loạt rút túi áo ra một "Cây súng đồ chơi" màu đỏ, bấm cò, ngọn lửa đỏ hừng hực phun ra.
Lửa thiêu ván cửa, bùng lên chỗ khe cửa, liên tục chui sâu vào khe hở đen ngòm. Đống dịch đen như gặp phải khắc tinh, lách tách mấy tiếng, xác côn trùng cháy đen thui rụng lả tả.
Giọng nam ngoài cửa hổn hển bực tức nhưng không làm gì được.
Nghe thấy bên ngoài tức sùi bọt mép, Trịnh Vãn Tình không nhịn được bật cười. Tiếc là kĩ năng nắm đấm của cô ấy không phù hợp với tình hình hiện tại.
"Hừ, cho chúng mày đắc ý một lúc, đợi đến 11 giờ trưa chính thức bắt đầu kiểm tra xem chúng mày chết thế nào!"
Cuối cùng bên ngoài cũng buông tha, giơ chân đạp mạnh cửa hai cái rồi hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Côn trùng không chui vào nữa, phòng ngủ khôi phục yên tĩnh, nhưng người còn lại nhìn nhau.
11 giờ trưa chính thức bắt đầu kiểm tra?
Đúng lúc này di động của mọi người phát ra âm báo, giao diện kiểm tra nhảy ra thông báo đầu tiên.
[7 giờ đúng cửa phòng ngủ sẽ được phép mở ra, học sinh có thể ra vào tự do. Mời các bạn học sinh phòng 917 phối hợp với nhau, nhanh chóng tổng vệ sinh!]
"Bây giờ là 6 giờ 55 trong phó bản."
Mọi người vội vàng nhìn thời gian, vừa nhìn đã rùng mình.
Thông báo này không hề xuất hiện ngay từ đầu, bọn cô cũng không biết cửa phòng không được phép mở trước 7 giờ. Nếu vừa nãy mà không cẩn thận mở ra thì dù quỷ quái bên ngoài không tấn công, bọn cô cũng sẽ phạm lỗi không tuân thủ quy định, không biết lại bị phạt thế nào nữa.
"May mà có các cô giúp đỡ!"
Âu Nhược Phỉ thoát khỏi trạng thái căng thẳng, rưng rưng chạy đến nói cảm ơn.
"Cô yếu đuối như vậy mà còn dám đứng trước cửa bảo vệ cho mọi người, thật sự là quá dũng cảm, tôi không biết nên nói cảm ơn thế nào mới được..."
Giường số 3 nắm cổ áo nữ sinh búi tóc lôi về, vừa hay thấy cảnh này bèn vô thức mở lời trào phúng: "Muốn ôm đùi cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng làm gì."
Lời cảm ơn của Âu Nhược Phỉ nghẹn trong cổ đến mức mặt đỏ bừng lên. Cô ấy chỉ có một mình, người khác đều có đôi có nhóm... Nên cô ấy không dám tranh cãi, chỉ có thể dụi dụi khóe mắt đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Quy tắc cuộc thi vừa nói rồi đó, tất cả chúng ta đều là bạn học. Vậy... Thân phận của tôi được chứng minh rồi đúng không?"
Nhưng khiến cô ấy thất vọng rồi, vẫn không có ai lên tiếng đồng ý. Giường số 5 số 6 thấy vậy, không nhịn được mà an ủi: "Bây giờ mới vừa bắt đầu bài kiểm tra thôi, cô đừng có gấp. Bài kiểm tra xung quanh toàn bẫy, lỡ đến lúc đấy cô bị lừa mới biết muốn khóc cũng khóc không được cơ."
"7 giờ rồi."
Đường Tâm Quyết bỗng nói.
Sau đó cô lập tức mở cửa phòng ngủ ra.
"Á!!"
Mấy người đứng gần cửa sợ hãi hét lên.
Mùi thối ngút trời ập đến, nhưng có thứ càng khiến cho tinh thần mọi người căng thẳng hơn mùi thối, đó chính là thứ đang đứng thẳng trước cửa ra vào nhìn trừng trừng các cô, một... Bộ xương khô?