"Một vài dấu hiệu?"
Đường Tâm Quyết lập tức nhớ tới chuyện Tiểu Hồng từng nói.
[Đây là dấu hiệu của đẳng cấp cao, mang ý nghĩa có người ghi nhớ mày.]
Nếu như dấu hiệu cố vấn học tập và Tiểu Hồng nói đều chỉ cùng một thứ... Vậy sao bây giờ lại từ "Một cái" biến thành "Một vài" rồi?
Cô còn chưa kịp hỏi thêm, cố vấn học tập đã điều khiển tay Quách Quả lướt lên một cái, trước mắt Đường Tâm Quyết tối sầm lại.
Cô nhìn xung quanh, không ngờ mình đã quay lại "Sơn động".
"Cô hãy nhìn thật kĩ xem, cô thấy gì?"
Giọng nói của cố vấn học tập chợt vang lên từ chỗ lỗ thủng trên đỉnh động.
Lần này không có thứ gì quấy nhiễu, Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng tập trung tinh thần lực, lúc cô ngước nhìn lên bèn nhận ra sự khác biệt.
Sơn động này không phải là không có gì cả. Không gian đen đặc xòe tay không thấy năm ngón thật ra là khói đen đang chuyển động!
Chẳng biết vì sao, thứ khói đen này đem đến cho cô cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, nhưng nó không hề tấn công mà chỉ lơ lửng tại chỗ.
Đường Tâm Quyết xòe "Tay" xua tan lớp khói đen trước mặt.
Khói đen hơi tản ra, để lộ những thứ bên trong.
Một cái lọ thủy tinh nhỏ trôi lơ lửng trong không trung, bên cạnh lọ thủy tinh là một chiếc nhẫn bạc, chiếc nhẫn tỏa ra ánh vàng đục ngầu... Đến gần, Đường Tâm Quyết phát hiện ra đấy không phải vầng sáng, mà là một con mắt màu vàng đang đảo đảo tròng mắt nấp sau chiếc nhẫn.
Mà bên dưới con mắt đó là một vật thể hình tròn màu trắng, Đường Tâm Quyết phải dí sát mắt vào mới nhận ra nó là một cuộn băng dính trắng.
Mấy thứ này nấp sau màn khói đen, dù cô có cảm thấy lạ cũng khó lòng phát hiện ra chúng nó.
Đường Tâm Quyết lờ mờ nhận ra "Sơn động" này là cái gì rồi... Nhưng chuyện quan trọng bây giờ chính là những thứ trước mắt.
Khi cô đưa tay chạm vào, cô cảm nhận được có một lực cản vô hình ngăn cách, khói đen cũng có xu thế khép lại.
"Cô muốn lấy những thứ đó ra?" Cố vấn học tập hỏi.
Đường Tâm Quyết nhíu mày: "Khó."
Cố vấn học tập: "Đúng vậy."
Tiếng nói vừa dứt, một lực mạnh kéo cô lên trên, Đường Tâm Quyết mở bừng mắt ra, trước mắt cô lại là khung cảnh phòng ngủ quen thuộc.
Bạn cùng phòng đang mở to mắt nhìn cô.
Cố vấn học tập ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh: "Những thứ cô vừa thấy chính là dấu hiệu cô đang có."
Đường Tâm Quyết trầm ngâm: "Tôi thấy tổng cộng bốn thứ." Đúng là có thể dùng từ "Một vài" để nói về chúng.
"Lúc trước cũng từng có người nói với tôi, nhưng khi đó người ấy chỉ nói là tôi có một dấu hiệu mà thôi."
Có hai loại khả năng, thứ nhất là Tiểu Hồng chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của dấu hiệu, chứ không biết rõ số lượng; Thứ hai, khả năng còn lại chính là dấu hiệu đã tăng lên sau khi cô gặp Tiểu Hồng.
Cố vấn học tập gật đầu: "Cô nói có lý. Có một vài học sinh xấu của trường đại học hạng nhất, hoặc là một vài người không đứng đắn ngoài trường học sẽ để lại dấu hiệu trên người học sinh mới vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng xác suất bị để lại dấu hiệu là rất nhỏ, vì muốn tạo ra dấu hiệu cũng cần phải trả giá đắt. Còn chuyện trên người cô có nhiều dấu hiệu thế này thì..."
Cố vấn học tập châm chước từ ngữ, hiền hòa nói: "Thực sự là rất hiếm, đủ để thấy cô là một học sinh rất có tiềm lực."
"Tại sao phải để lại dấu hiệu trên người tôi?"
"Chắc là để trả thù."
"..."
Đây là "Tiềm lực" mà bà nói đấy à?
Cố vấn học tập vui vẻ: "Thời gian có hạn, về chuyện dấu hiệu, cô có thể hỏi tôi một vấn đề cuối cùng."
Đường Tâm Quyết cụp mắt suy nghĩ một lúc, cô không hỏi làm cách nào để loại bỏ dấu hiệu, mà cô nói: "Những dấu hiệu này, cộng thêm chuyện cố vấn học tập nhìn nhầm tôi thành sinh vật bóng tối, là một trong những nguyên nhân ảnh hưởng đến bug độ khó bài kiểm tra của chúng tôi sao?"
Nụ cười của cố vấn học tập cứng đơ.
Hiển nhiên bà ta không muốn trả lời vấn đề liên quan đến sai lầm của hệ thống.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, bà ta chỉ đành ho khẽ: "Bài kiểm tra luôn công bằng, và tôi không thể trả lời câu hỏi liên quan đến quy tắc sàng lọc. Chỉ là có lúc công bằng quá cũng mang đến chút ít sơ hở... Khi quy tắc cảm thấy năng lực của các cô đủ, nó sẽ thả lỏng hạn chế về độ khó, đồng thời dễ thả một ít kẻ lòng dạ khó lường nhân dịp mà chui vào."
Cố vấn học tập không nói rõ ràng, chỉ làm một vẻ mặt mọi người đều hiểu.
Đường Tâm Quyết mỉm cười gật đầu: "Ví dụ như?"
Cố vấn học tập: "..."
Bà ta không thể không giảng giải tỉ mỉ "Nói cho đơn giản thì, nếu như ngay cả cố vấn học tập cũng tưởng nhầm cô thành sinh vật bóng tối, vậy đương nhiên hệ thống cũng sẽ nhầm cô thành học sinh xấu khác. Nếu như hệ thống phát hiện có học sinh xấu trong đám học sinh mới thì nó sẽ tăng độ khó lên."
Đường Tâm Quyết suy nghĩ: "Tôi vốn nghĩ việc nhận nhầm là vấn đề cá nhân của cố vấn học tập, vì ở trong phó bản không có con quỷ... Học sinh xấu nào nhận nhầm thân phận tôi."
Cố vấn học tập: "..."
Bà ta lau mồ hôi không tồn tại: "Khụ, trong bài kiểm tra lập trường hai bên phân định rạch ròi, còn bây giờ là tình huống đặc thù mà."
Cũng may ngay câu sau Đường Tâm Quyết đã quay lại chủ đề chính: "Vậy là tôi làm ảnh hưởng đến đánh giá của hệ thống?"
Cố vấn học tập gật đầu: "Bạn học Đường, tôi rất tiếc phải nói rằng năng lực của cô càng mạnh thì hơi thở càng pha tạp, khiến cho xác suất hệ thống nhận nhầm càng lớn... Điều này rất có thể sẽ trở thành một vòng tuần hoàn ác tính."
Khói đen đại diện cho hơi thở hắc ám, vật phẩm trong khói đen đại diện cho dấu hiệu của quỷ, hai thứ đó đan vào nhau trong tiềm thức của cô, chỉ có hơi thở con người là mỏng manh.
Tại sao lại thế?
Đường Tâm Quyết có suy đoán, nhưng cô không nói ra. Cô và hai người bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, đồng thanh hỏi: "Có biện pháp giải quyết không?"
"Lần ghé thăm này chỉ để hiểu rõ tình hình, không chuẩn bị biện pháp giải quyết."
Cố vấn học tập xòe tay nhún vai như con người, cứ như bà ta chỉ là một cố vấn học tập bình thường... Đấy là nếu không xét đến con mắt màu đỏ to bự bất động ngoài cửa sổ và hành động vừa rồi không xuất hiện trên người Quách Quả.
Ngay sau đó bà ta lập tức đổi giọng: "Nhưng xuất phát từ sự áy náy khi lỡ làm bạn học Đường bị thương, tôi quyết định tặng bạn học Đường một món quà."
Bà ta đưa tay nhẹ nhàng chấm giữa hai mày Đường Tâm Quyết một cái.
"Đây là sự khích lệ của tôi, khi cô mở nó ra những hơi thở khác sẽ bị che dấu, lúc cô đóng lại thì hồi phục như bình thường."
Nói xong bà ta mỉm cười thu tay lại như đang chờ đợi điều gì đó.
Trương Du và Trịnh Vãn Tình lập tức hiểu ý, vị cố vấn học tập này đang chờ các cô tỏ ý cảm ơn.
Nhưng chưa chờ bọn cô mở miệng, Đường Tâm Quyết bỗng lảo đảo một cái rồi ngã xuống!
"Tâm Quyết!!"
Hai người hét lên đỡ lấy cô, cố vấn học tập bám vào người Quách Quả cũng sợ đến mức hai tay xoắn vào nhau, thò cổ thăm dò: "Tôi tôi tôi... Sự khích lệ của tôi hình như không làm học sinh bị thương mà?"
Đường Tâm Quyết một tay vịn thang cạnh giường ngủ, một tay ấn huyệt thái dương, làn da trắng bệch quanh năm suốt tháng cộng thêm đôi môi mím chặt cho trắng, từ người suy dinh dưỡng thăng cấp thành người bệnh liệt giường.
Bình tĩnh tỉnh táo với tinh thần vừa nãy chạy đâu mất hết, cô nghiễm nhiên tỏ vẻ bây giờ mình đang vô cùng yếu ớt.
Đường Tâm Quyết ho khan một cái, nhẹ giọng nói: "Thật ra thân thể không vấn đề gì, chỉ là cố vấn học tập vừa chạm một cái khiến tôi nhớ đến cảm giác đau đớn chỉ cách cái chết một bước vừa rồi. Không dám nói dối chứ từ nhỏ tôi đã nhát gan dễ giật mình, vừa giật mình là dễ để lại di chứng, ví dụ như chứng hoang tưởng bị hại, chân tay không có lực, chỉ số thông minh giảm, nghe thấy ảo giác rồi rối loạn tiềm thức gì đó..."
Cô che ngực tỏ vẻ sợ hãi.
Cố vấn học tập: "Phải, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi xúc động quá, để đền bù tổn thất nên tôi mới tặng cô "Sự khích lệ"..."
Đường Tâm Quyết lắc đầu, cười miễn cưỡng: "Không, cố vấn học tập có thể đến tận đây điều tra, tích cực tìm kiếm phương pháp giải quyết lỗi hệ thống đã là may mắn của chúng tôi rồi. Dù tôi suýt bị giết nhầm cũng chỉ là do cố vấn học tập quan tâm đến học sinh mà thôi, sao có thể trách móc được chứ? Tôi chỉ đành cố gắng vượt qua ám ảnh tâm lý tiếp tục làm bài kiểm tra thôi, dù sao bạn cùng phòng tôi cũng học chuyên ngành tâm lý, có thể hỗ trợ tâm lý cho tôi."
Cô yếu ớt chỉ vào Trịnh Vãn Tình.
Trịnh Vãn Tình ngơ ngác: "Cậu nói gì thế, tớ học chuyên ngành tài chính mà, có phải là chuyên ngành tâm lý đâu?"
"A, vậy sao..." Đường Tâm Quyết ôm mặt thở dài: "Haiz, vậy có lẽ đây là số mạng của tớ rồi."
Bạn cùng phòng: "..."
Cố vấn học tập: "..."
Không để những người khác kịp phản ứng, cô nói tiếp: "Nhưng không sao, khó khăn nào rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Để sinh tồn, tôi có thể bất chấp nguy hiểm tìm kiếm sự trợ giúp trong phó bản, có lẽ những giáo viên bạn học khác kiến thức rộng rãi cũng từng trải qua chuyện này, nếu bọn họ hiểu rõ tình hình có lẽ cũng có thể giúp đỡ tôi..."
Cố vấn học tập hít mạnh, vội vàng ngăn cản cô: "Đừng... Đừng có nói ra!"
Bà ta gắng nở một nụ cười thân thiện: "Mọi người có gì thì nói với nhau... Cô xem, cô còn cần gì nữa không?"