Cửa sổ sát đất mở ra, cái lạnh thấu xương của lớp sương mù đập vào mặt khiến mọi người phải lùi lại một bước.
Mỗi người cầm một lá bùa bảo vệ, nghiến răng chạy ra. Trương Du đi đầu, Trịnh Vãn Tình và Quách Quả đi giữa, Đường Tâm Quyết bọc hậu. Bốn người dán sát vào tường, cố gắng nhanh chân chạy về phòng.
Sương mù cảm nhận được con người bèn cuồn cuộn tràn lên, tốc độ chảy vào ban công nhanh hơn hẳn.
Dù các cô đã vô cùng cẩn thận rồi nhưng vẫn không thể tránh được việc bị sương mù chạm trúng. Một tiếng "Tách" nhỏ vang lên, lá bùa bảo vệ trong tay bốn người cháy bùng lên cùng lúc!
Giây phút bị nó chạm phải cũng chính là lúc bị tấn công.
Trương Du cố gắng bước nhanh hơn về phía cửa sổ phòng ngủ, đưa tay kéo cửa nhưng phát hiện ra kéo không được, lập tức chuyển sang dùng hai tay đẩy mạnh, sắc mặt trắng bệch: "Tớ đẩy không ra!"
Chẳng lẽ cửa sổ đã bị đóng kín rồi sao?
Quách Quả xông lên hợp sức đẩy, hai người dùng hết sức bú mẹ cửa sổ mới he hé ra một khe nhỏ không đủ để chen chân vào nữa, cô ấy vội vàng hô lên: "Làm sao bây giờ, hình như cửa đang khép lại này!"
Trịnh Vãn Tình không tiện, Đường Tâm Quyết lập tức thay vị trí của cô ấy, nhét phần đầu cao su của cây thông bồn cầu vào khe cửa, dùng góc tường làm điểm tựa và cán cây thông bồn cầu làm đòn bẩy đẩy cửa ra. Trương Du và Quách Quả bên cạnh cũng dồn sức đẩy, cuối cùng mới hé ra được một khoảng đủ để chen vào.
Đường Tâm Quyết dùng tay giữ cố định cửa: "Các cậu vào đi."
Ba người nhanh chóng chui vào, Đường Tâm Quyết đang định rút cây thông bồn cầu ra thì nghe bên phòng ngủ cách vách có tiếng la ầm ĩ, là tiếng của Hứa Vĩ: "Chờ chút, đón lấy này!"
Nữ sinh tóc ngắn quấn băng gạc bất chấp nguy hiểm mà thò đầu ra khỏi cửa sổ, ném vào ngực cô một túi đồ: "Cảm ơn thuốc của các cô nhé..."
Đường Tâm Quyết đón lấy túi đồ, xoay người chui vào phòng không hề do dự. Trước khi sương mù ập tới và cửa sổ khép chặt lại, cô nghe tiếng Hứa Vĩ cách vách la lên: "Chắc chắn phải sống sót đấy! Phải sống thật tốt đến cuối cùng!"
Sương trắng vây lấy cửa sổ, ban công biến mất, thế giới lại chìm trong yên tĩnh một lần nữa.
Mọi người thử hét to tên những người ở phòng sát vách, nhưng không hề nhận được bất kì lời hồi đáp nào cả. Mối liên hệ ngắn ngủi với thế giới bên ngoài cứ thế bị cắt đứt, phòng ngủ lại quay về trạng thái tách biệt.
"Keng keng keng, tùng tùng cắc..."
"Thứ tư vui vẻ, đã đến giờ lên lớp rồi, bài thi vừa phát, mọi người chuẩn bị cho tốt nhé."
"Các bạn học sinh thân mến, hôm nay các bạn có cố gắng học tập không?"
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Đường Tâm Quyết mở điện thoại ra, bây giờ là 8 giờ đúng.
Từ lúc bắt đầu hoạt động " Thứ tư điên cuồng" tới giờ vừa đúng hai tiếng đồng hồ, xem ra đây cũng là hoạt động giới hạn thời gian, vừa đến 8 giờ bài kiểm tra vẫn bắt đầu như bình thường.
Thời gian giao lưu gặp gỡ với phòng ngủ cách vách cũng vẻn vẹn trong hai tiếng đó. Nếu như trừ đi thời gian đối phó hoạt động, thời gian hai bên nói chuyện thật ra chỉ có 30 phút.
Quách Quả ngồi xuống ghế thở dài: "Thật sự là ngắn quá, nếu có thêm nửa tiếng nữa thì tốt."
Trịnh Vãn Tình vung cánh tay còn lại lên, lớn tiếng cổ vũ: "Ít nhất lần gặp nhau này đã chứng minh không chỉ có mình chúng ta đang phấn đấu trong trò chơi, còn có nhiều người khác nữa! Tuy mọi người không thể gặp mặt, nhưng tớ tin đây chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần chúng ta sống đủ lâu thì mọi chuyện đều có thể xảy ra!"
Trương Du gật đầu: "Vãn Tình nói đúng. Tớ cảm thấy nếu đã có hoạt động như thế này chứng tỏ trò chơi sẽ không giam giữ chúng ta ở đây mãi, có lẽ về sau sẽ có cơ hội ra ngoài."
Đường Tâm Quyết im lặng nghe bạn cùng phòng trao đổi, cô nhìn bốn lá bùa bảo vệ đã cháy thành tro tàn.
Chỉ mới chớm tiếp xúc với sương trắng đã mất bốn lá bùa bảo vệ, nếu như đưa người vào trong sương thì cộng tất cả đạo cụ bảo hộ của bốn người lại cũng không sống được quá năm giây.
Phòng ngủ bây giờ đối với các cô vừa là ngục tù cũng vừa là sự bảo hộ.
Cô nhẹ nhàng vứt tro bùa vào trong sọt rác, nói: "Điều kiện tiên quyết là chúng ta phải sống sót đã."
Giống như Tiểu Hồng đã nói đấy, các cô cần phải vượt phó bản, trở nên mạnh mẽ, tốc độ trưởng thành phải nhanh hơn tốc độ nguy hiểm ập tới, như vậy mới có thể sống đến cuối cùng.
"Nhưng mà trước hết," Đường Tâm Quyết giơ túi đồ lên, vui vẻ nói: "Để ăn mừng ngày nghỉ, chúng ta có nên mở một lon đồ hộp không?"
...
Được sự phê duyệt của đội trưởng đội hậu cần Trương Du, mọi người mở một lon cá muối trong đống vật tư, lấy hai hộp sữa bò Vượng Tử chia làm bốn phần ăn mừng.
"Còn đây nữa." Đường Tâm Quyết lấy cái túi Hứa Vĩ ném cho cô ra, bên trong có hai gói chân gà cay.
Quách Quả nuốt nước miếng: "Nước miếng của tớ bắt đầu ứa ra rồi."
Đồ ăn bọn cô mua về đã bị ăn hết từ lâu, lương thực còn lại toàn là rút thăm trúng thưởng trong cửa hàng, mà bốn người cũng không nỡ bỏ điểm tích lũy mua đồ ăn, thế là chỉ đành gặm bánh quy tu nước khoáng cầm hơi qua ngày.
Một túi đồ ăn vặt đối với bốn người bây giờ chính là cao lương mĩ vị.
Chuẩn bị xong đồ ăn, bốn người quây tròn bắt đầu dùng bữa sáng, đồng thời mở TV xem thử.
Màn hình TV xẹt xẹt nhiễu sóng mấy cái, chợt xuất hiện một hình vẽ mặt cười khoa trương.
[Điện gia dụng Vương Cát Cát, mỗi ngày đều vui!]
Ngay giây sau hình ảnh thay đổi, một gương mặt trắng bệch không có mũi lấp kín màn hình, hai dòng máu tươi túa ra từ khóe mắt nó, đôi mắt lồi hung dữ dán vào màn hình như đang nhìn trừng trừng người xem.
"Khụ khụ khụ!" Quách Quả vội vàng nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, ho khan dữ dội.
Cảm ơn, tâm trạng tốt đẹp bay sạch rồi.
Mọi người nhảy bắn lên như phản xạ có điều kiện, lại thấy gương mặt quỷ trắng bệch trong màn hình hơi cử động, đôi môi tím tái mấp máy phun ra tiếng người: "Xin mời đến với bản tin tiếp theo..."
Mọi người: "..."
Bốn người trơ mắt nhìn con quỷ không mũi hờ hững chùi máu trên mặt, bắt đầu đọc bản tin đâu ra đấy: "Hôm kia, một giáo viên của trường đại học hạng ba công khai ý kiến về vấn đề môn học bắt buộc "Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa" nhận được báo cáo ác ý. Việc này gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch trở thành giáo viên trường đại học hạng hai của ông ta, hiện tại ông ta đã trình đơn khiếu nại với bộ giáo dục, tuyên bố nhất định phải tìm ra người báo cáo, để người đó bị pháp luật trừng phạt."
Đọc xong câu này, quỷ không mũi hơi dừng lại một chút, giọng nói mang vẻ khó hiểu: "Nhưng theo tôi được biết, làng đại học chúng ta chưa từng ban bố bất kì bộ luật nào, vậy làm sao người đó bị pháp luật trừng phạt được..."
Trong màn hình có tiếng "Tich" vang lên như đang cảnh cáo nó, quả nhiên con quỷ không mũi ngậm miệng, thành thật đọc tin tiếp theo.
"Ngày hôm nay, trường đại học hạng hai đã hoàn thành việc sửa chữa, hoan nghênh các bạn học sinh đến báo danh."
"Đoàn lắp đặt thiết bị của trường đại học hạng nhất tuyên bố trường đại học hạng hai sao chép thiết kế của bọn họ, các thiết kế bị sao chép bao gồm Địa Ngục, cầu Mạnh Bà, vực sâu ác mộng... Đã nộp đơn kháng nghị lên bộ giáo dục."
"Thông báo bổ sung: Một giờ trước, hai đoàn lắp đặt thiết bị đã ẩu đả nhau ở cổng trường đại học hạng ba."
"Thông báo bổ sung nữa: Hai bên đã bị tạm giam."
"Thông báo bổ sung nữa nữa: Trường đại học hạng ba yêu cầu bồi thường thiệt hại, nhà trường tuyên bố cổng trường bị hư hại, công nhân vận hành hệ thống khí sưởi duy nhất đi ngang qua cũng bị ảnh hưởng, hiện đang cấp cứu."
"Tin vừa nhận được: Công nhân vận hành hệ thống khí sưởi cấp cứu thất bại, bốn mùa của trường đại học hạng ba lại mất cân đối lần nữa, dự tính nhiều môn học sẽ chịu ảnh hưởng..."
...
Quỷ không mũi kết thúc thông báo bằng tổn thất thê thảm của trường đại học hạng ba, chuyển sang bản tin tiếp theo.
"Bản tin dân sinh hôm nay: Không."
"Bản tin giáo dục học sinh hôm nay: Không."
Đọc xong, quỷ không mũi vui vẻ thở phào, hai hàng máu tươi lại túa ra.
"Hoan nghênh mọi người đóng góp thông tin cho kênh chúng tôi, bản tin hằng ngày của làng đại học đến đây là kết thúc, chuẩn bị phát lại."
Tiếng nhạc kết thúc bản tin lạo xạo khó nghe vang lên, trong màn hình, hình ảnh quỷ không mũi vươn tám cánh ta ra thu gom bài viết biến mất, chuyển thành bản mặt dán sát màn hình như lúc ban đầu.
Phòng ngủ chưa kịp chuẩn bị xong đã xem hết bản tin rơi vào trầm mặc.
Trương Du há miệng, dường như có cả ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể quay đầu nhìn Đường Tâm Quyết.
Đường Tâm Quyết đã xé giấy múa bút ghi lại từ bao giờ, cô ghi toàn bộ tin tức vừa nghe được, bao gồm cả đường dây nóng của kênh truyền hình.
Thấy cô cầm điện thoại lên, mọi người sợ hãi: "Cậu muốn đóng góp thông tin cho kênh này?"
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Tớ thí nghiệm một chút thôi."
Đầu kia có người nhấc máy, giọng nói khàn khàn vang lên: "Xin chào, đây là đường dây đóng góp tin tức của làng đại học, chỉ tiếp nhận thông tin về giáo dục, dân sinh, học sinh, không tiếp nhận bất kì khiếu nại nào."
Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút: "Có yêu cầu gì để đóng góp không?"
"Cô là học sinh à? Muốn đóng góp thông tin cần trả 50 điểm tích lũy, tiền điện thoại tính riêng."
"Cảm ơn, tạm biệt."
Cô cúp điện thoại đầy quyết đoán, bốn người lại nhìn nhau.
Rõ ràng năm phút vừa qua các cô đã tiếp xúc với một thế giới mới vượt qua nhận thức từ trước tới giờ.
Tuy rằng lạ lẫm, nhưng lại như đập cùng một nhịp với những gì các cô từng trải qua trong trò chơi.
Truyện đề cử: Tri Hành Hòa Y
Quách Quả nhỏ giọng hỏi: "Báo cáo "Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa"? Cái này hình như là... Chúng ta làm mà?"
Nghe thì có vẻ như các cô đã vô tình làm mất lòng một NPC cấp bậc giáo viên?
Đường Tâm Quyết gật đầu: "Không sai, nó còn nói đến đại học hạng nhất hạng hai hạng ba, cái này giống trong quy tắc mà app đề cập. Chỉ là..."
Chỉ là từ những gì quỷ không mũi nói, thì mấy trường đại học này là những tòa kiến trúc tồn tại thực sự chứ không phải chỉ là những "Khái niệm" thôi?
Nếu dựa theo cấp bậc của bọn cô hiện giờ, vậy thứ giấu sau màn sương trắng mịt mờ ngoài cửa sổ kia chính là bộ mặt thật của "Trường đại học hạng ba" sao?
Rất nhiều câu hỏi dấy lên, mọi người xem lại bản tin lần nữa, phát hiện nó cứ chiếu đi chiếu lại mãi, dường như kênh này chỉ có một tiết mục duy nhất, hơn nữa nó còn có xu hướng lặp lại vô hạn.
Vì vậy bọn cô chuyển kênh khác.
Nhiễu sóng.
Kênh khác.
Vẫn nhiễu sóng.
Chuyển thêm kênh nữa, màn hình quay trở lại tiết mục đầu tiên, quỷ không mũi vừa lạnh lùng đọc tin vừa đổ máu.
"..."
Đây là cái mà cửa hàng bảo "Âm thanh sống động hình ảnh sắc nét nhiều kênh truyền hình"?
"Chỉ có mỗi ba kênh, còn có hai cái không xem được nữa." Trịnh Vãn Tình giận dữ: "Gian thương!"
May đây là phần thưởng hoạt động đấy, chứ nếu xì tiền ra mua thứ này chắc đau lòng chết mất.
Đến lúc bọn cô ăn sáng xong thì kênh thứ hai có thay đổi.
Trong TV xuất hiện một sân khấu màu xanh, trên sân khấu là hai sinh vật đầu cá, nhìn quần áo chúng nó mặc có thể suy ra là một nam một nữ, trong tay chúng nó cầm micro, mang cá khép mở.
"Chúc các vị khán giả có một ngày lễ vui vẻ, chào mừng các bạn đến với lễ hội liên hoan sân khấu của làng đại học!"
"Mỗi năm một lần, thời gian sinh viên mới nhập học đã đến rồi. Chúng tôi tin rằng lễ mừng tân sinh viên nhập học ba ngày trước vẫn chưa đủ để thỏa mãn các bạn, nhưng không sao, từ nay trở đi, liên hoan sân khấu sẽ mang đến cho các bạn những màn biểu diễn đặc sắc vào mỗi thứ tư hàng tuần!"
Sau lời mở đầu của hai con cá người, sân khấu màu xanh biến thành bãi cỏ, một cô bé mặc đồ đỏ chạy lên sân khấu, hai tay xoắn vào nhau vẻ căng thẳng: "Xin chào các bạn, tôi là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ, tôi xin gửi tặng mọi người một bài múa."
Sau đó nó nhấc một chân lên bắt đầu xoay vòng tại chỗ, nó càng xoay càng nhanh, càng xoay càng nhanh, không ngờ nhanh quá khiến cái đầu văng cả ra.
Cái đầu bay lên cao vút, càng ngày càng tới gần màn hình...
"Bịch!"
Đầu của Cô Bé Quàng Khăn Đỏ xuyên qua màn hình, bay thẳng vào phòng ngủ.
Bốn người đang chăm chú xem TV: "..."
Đầu của cô bé xoay xoay hai cái, nhận ra mình bay vào trong phòng của người xem, nó không biết phải làm gì, miệng há ra, theo bản năng nhả ra một câu: "Nghỉ... Nghỉ lễ vui vẻ!"