Giây phút này, cuối cùng Đường Tâm Quyết đã hiểu sao lúc cô đập quái vật lại bị hít vào không giật ra được rồi.
... Vì cô lấy cây thông bồn cầu nện nó! Phần bụng cao su ép xuống, miệng cao su đương nhiên là hít chặt lấy nó, nếu lúc ấy phối hợp với một cái bồn cầu tự hoại nữa thì đảm bảo con quái vật sẽ trôi ra biển luôn.
Khoan đã, cây thông bồn cầu này ở đâu ra?
Lục lọi trong kí ức mơ hồ, cuối cùng Đường Tâm Quyết cũng nhớ ra rồi. Siêu thị có khuyến mại, cái này là quà tặng kèm của túi nước giặt bọn cô mua.
Sau đó nó lại bị Đường Tâm Quyết rút ra làm vũ khí một cách trùng hợp, tiện thể thông chết một con quái vật, bây giờ thì nhanh chóng nâng cấp thành dị năng thiên phú của cô.
"..." Sau khoảnh khắc im lặng kì lạ, Đường Tâm Quyết lên tinh thần xem phần giới thiệu của dị năng.
Dị năng loại vật thể: Lính quèn thông bồn cầu. Bạn có một cây thông bồn cầu muốn gì được nấy, nó cũng rất hài lòng về chủ nhân của mình. Khi sử dụng nó, hiệu suất của bạn sẽ tăng cực kì cao.
... Dị năng gì mà kì quặc quá vậy?
Đường Tâm Quyết vẫn không thể nào chấp nhận sự thật này được, cú sốc khi bị kết hợp với cây thông bồn cầu còn lớn hơn cả cú sốc khi phải tham gia trò chơi này nữa.
Lúc này, ba người bạn cùng phòng còn lại đã xem xong các nội dung trên điện thoại di động của mình, ba người ba sắc mặt khác nhau ngẩng đầu lên.
"Dù sao đi nữa," Quách Quả máy móc nói: "Cũng may bốn người chúng ta còn sống sót tiến vào trò chơi thành công, vậy chẳng phải bây giờ chúng ta đã tạm an toàn rồi sao?"
An toàn sao? Không ai dám nói chắc. Đèn phòng ngủ tuy đã sáng trở lại nhưng ngoài ban công vẫn tối mờ tối mịt, cửa thì không mở được, điện thoại cũng không có tín hiệu... Không, nói đúng ra thì hiện giờ bọn họ không hề có điện thoại một cách đúng nghĩa, thứ này giờ chỉ có thể coi như thiết bị chuyên dụng phục vụ cho "trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ".
"Đúng rồi, các cậu có thấy mấy cái này không?" Quách Quả mở màn hình điện thoại, chỉ vào thông tin cá nhân của mình: "Họ tên số phòng thì đúng, nhưng tại sao tên trường lại là đại học hạng ba? Chẳng phải trường chúng ta thuộc nhóm trường đại học hạng nhất sao? Với lại cái học phần bên dưới là ý gì?"
"Thông tin trên này chắc không có liên quan gì đến thông tin thật của chúng ta rồi." Đường Tâm Quyết đoán: "Có lẽ nó là thông tin về thân phận và thuộc tính của chúng ta trong trò chơi."
Mọi người đã hiểu, Quách Quả vỗ đùi: "Nói cách khác, bây giờ chúng ta đã trở thành người chơi trong trò chơi này rồi đúng không? Thảo nào tớ còn nhìn thấy ở dưới có cả dị năng... Ấy, đây là cái gì thế?"
Quách Quả nhìn chằm chằm vào khung tin tức vừa mới nhảy ra, lẩm bẩm đọc lên: "Học sinh ngoan ở trong phòng ngủ khi trò chơi xuất hiện, để động viên các bạn, giáo viên tặng cho các bạn một gói quà ngẫu nhiên... Tớ rút được một cái lá chắn bảo vệ dành cho người mới!"
Đường Tâm Quyết nhìn thông tin giới thiệu: [Lá chắn bảo vệ dành cho người mới: Vật phẩm bị động, có thể ngăn cản một lần tấn công của ma quỷ. Khi nó phát ra tiếng thủy tinh vỡ thì mong bạn tranh thủ thời gian chạy trốn cho nhanh.]
Là một loại buff rất thực dụng, nhất là đối với người nhát gan như Quách Quả, nó chính là một viên thuốc cứu mạng tuyệt vời.
Lúc 8 giờ mất điện Trương Du còn chưa kịp về, Trịnh Vãn Tình lại đúng lúc ra ngoài đi tắm, trong phòng ngủ chỉ có hai người Quách Quả và Đường Tâm Quyết nên chỉ có hai cô mới được nhận quà.
Cùng lúc đó, Đường Tâm Quyết cũng mở điện thoại của mình lên, khung thông báo nhảy ra: [Chúc mừng bạn nhận được một gói đồ ăn ngẫu nhiên.]
Có tiếng túi nhựa rơi xuống, trước mặt cô bỗng xuất hiện một chai nước và hai túi bánh mì.
Quách Quả thất vọng: "Sao nó không cho kĩ năng chứ, cho đồ ăn thì có ích gì đâu?"
Trong thoáng chốc Đường Tâm Quyết lại run lên, cô chợt nhận ra điều gì đó, gương mặt trở nên nghiêm túc, cô đứng lên, thấy Trương Du cũng như đang có điều suy nghĩ. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Đường Tâm Quyết hít sâu một hơi: "Không, có lẽ nó rất có ích đấy."
"Các cậu có nghĩ đến không, nếu chúng ta không thể nào ra khỏi phòng ngủ thì một ngày ba bữa phải làm sao bây giờ?"
Trịnh Vãn Tình và Quách Quả đối diện với vấn đề này thì ngây ra như bị sét đánh, hai người im lặng mấy giây rồi phun ra đáp án một cách đau đớn: "Chúng ta sắp chết đói trong phòng ngủ rồi."
Bốn người họ không có thói quen tích trữ đồ ăn vặt, dù vừa đi mua sắm xong nhưng toàn bộ chỗ đồ ăn vặt cộng nước cũng không trụ được mấy hôm.
Huyệt thái dương Đường Tâm Quyết nhảy tưng tưng: "Lúc tớ nhìn thấy nhà vệ sinh đã bắt đầu nghĩ tới điểm này."
Trò chơi không thể nào hào phóng với họ mà không rõ lí do. Nếu như học sinh bị nhốt trong một không gian kín thì ít ra cũng phải có cách giải quyết vấn đề tuần hoàn sinh thái, nhà vệ sinh đột nhiên xuất hiện là bằng chứng rõ ràng.
Mọi người càng cẩn thận suy nghĩ thì càng sợ hơn. Quách Quả nằm bẹp ra bàn, gương mặt ngập tràn nỗi tuyệt vọng: "Nếu tớ vừa không muốn bị quỷ giết chết vừa không muốn chết đói thì liệu có cách nào để sống đến cuối cùng không?"
Trương Du: "Thế thì đầu tiên chúng ta phải phân tích mục đích của trò chơi này..."
Quách Quả: "Nó muốn tớ phải chết!"
Trương Du: "..."
"Trương Du nói đúng." Đường Tâm Quyết tranh thủ xem lướt qua các thông tin trong di động, rút ra mấy mục trọng điểm, đôi mày đang nhíu lại cũng hơi giãn ra: "Nhìn nhận trên phương diện một trò chơi thì nó có hệ thống thăng cấp cho người chơi, cơ chế phát thưởng, tức là nó không muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta, mà muốn cho chúng ta qua cửa đấy."
Cô hơi cân nhắc một chút, nói tiếp: "Nếu tớ đoán không sai, "số học phần" là yếu tố rất quan trọng, có lẽ nó là căn cứ để chúng ta qua cửa, còn "trường" đại diện cho cấp của chúng ta bây giờ, giống kiểu xếp hạng đồng, bạc, vàng ấy."
Thật ra từ khi trò chơi chính thức bắt đầu, giọng trẻ con hát mấy câu đó có lẽ chính là để ám chỉ quy tắc chung của trò chơi này, chỉ là bây giờ các cô chưa thể phân tích triệt để được, cần phải có thời gian chứng minh.
Trịnh Vãn Tình nghe thế thì sững sờ: "Thế thì bây giờ chúng ta đang ở cấp mấy?"
Ứng với đại học hạng ba, Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút, nói: "Lính mới hạng đồng?"
"Dù sao trên hạng ba còn có hạng hai, hạng nhất, thậm chí các trường đại học hạng nhất còn có thể chia thành 211, 985..."
"..."
Thấy vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh của bạn cùng phòng, Đường Tâm Quyết mỉm cười: "Đương nhiên đây chỉ là tớ phỏng đoán sơ bộ thôi, chắc trò chơi này không biến thái đến mức ấy đâu."
"Sau đó," Cô ấn mở phần "tình huống phòng ngủ" dưới thông tin cá nhân: "Chỗ này có lẽ tương đương với cột nhiệm vụ của chúng ta, thấy bên trong chưa?"
Trên màn hình di động hiển thị một câu: [Quy tắc văn minh trong phòng ngủ: 1) Yêu thương đoàn kết; 2) Hỗ trợ lẫn nhau.]
Ngón tay Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng chấm vào mục quy tắc một cái, một giọng nữ xa lạ bỗng vang lên: "Có tiến hành kiểm tra quy tắc văn minh hay không?"
Quách Quả bị giọng nữ đột nhiên xuất hiện dọa cho suýt thì đột quỵ, ôm đầu sợ hãi nghĩ may mà lúc nãy mình xem điện thoại không tiện tay chấm chấm, nếu không có chết như thế nào cũng không biết được.
Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng hỏi: "Tôi có thể biết thêm tin tức về bài kiểm tra không?"
Vậy mà giọng nữ lại lên tiếng trả lời thật: "Quy tắc của bài kiểm tra quy tắc văn minh: Bài kiểm tra lần này không giới hạn thời gian, sau khi đạt tiêu chuẩn sẽ trở thành học sinh chính thức, có tư cách tham gia thi cử và phòng ngủ có thêm nhiều chức năng hơn."
"Nếu không đạt tiêu chuẩn thì sao?"
Giọng nữ lại máy móc lặp lại mấy câu vừa rồi, không cho ra thêm nhiều tin tức hơn.
Đường Tâm Quyết đặt điện thoại di động xuống, nhìn bạn cùng phòng: "Chắc đây là nhiệm vụ rồi."
"Bài kiểm tra quy tắc văn minh..." Trịnh Vãn Tình lẩm bẩm: "Kiểm tra như thế nào? Dùng giấy bút à? Có đề cương không?"
Quách Quả cạn lời: "Cậu học đến ngây luôn rồi hả? Dùng gót chân để nghĩ cũng biết chắc chắn không đơn giản như vậy!" Cô ấy quay đầu cầu cứu Đường Tâm Quyết: "Quyết thần, chúng ta có thể không làm nhiệm vụ này được không?"
Đường Tâm Quyết trả lời một cách kiên quyết: "Có thể, chúng ta có thể không làm gì cả, chỉ ở yên trong phòng ngủ, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ trong vòng mấy ngày chúng ta cũng không chết được."
Có điều... Sau mấy ngày nữa thì sao? Mọi người im lặng.
Quách Quả suy nghĩ về số đồ ăn vặt mà mình dự trữ, ủ rũ buông xuôi: "Tớ không chọn được, dựa vào các cậu vậy, các cậu muốn tớ làm gì thì tớ làm đó."
Ít nhất cô ấy còn có một cái lá chắn bảo vệ, Trịnh Vãn Tình và Trương Du thảm nhất, trong tay chẳng có gì cả. Nhưng có lẽ vì có Đường Tâm Quyết ở đây, nghe cô phân tích xong bọn họ cũng không quá sợ hãi nữa.
Trương Du cẩn thận nói: "Tớ cảm thấy tránh được nhất thời không tránh được cả đời, trốn tránh chỉ làm chúng ta hao phí tinh thần, khiến chúng ta trở nên bị động."
Trịnh Vãn Tình cũng đồng ý: "Tớ còn ba bài luận văn một bộ đề một bài thi cần phải làm nữa, mất thời gian chờ đợi tớ thà đi liều mạng với quỷ còn hơn."
Thống nhất ý kiến xong, Đường Tâm Quyết gật đầu: "Vậy chúng ta quyết định thế nhé. Đêm nay cứ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chúng ta bắt đầu kiểm tra được không?"
Quách Quả than thở: "Không biết, nhưng mà tối nay tớ đảm bảo không ngủ được."
Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu cô ấy toàn tiếng đập cửa, hoặc là đống nhãn cầu vàng dán đầy lên cửa sổ ban công, chỉ có ở sát bên mấy người bạn cùng phòng cô ấy mới cảm thấy hơi an toàn một chút.
"Hay là... Chúng ta bắt đầu luôn?" Trương Du hỏi thử Đường Tâm Quyết: "Giọng nữ ban nãy nói là phải đạt tiêu chuẩn kiểm tra thì mới có thể trở thành học sinh chính thức, nói cách khác, bây giờ chúng ta còn chưa phải là học sinh chính thức. Điều này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến một số quyền hạn, ví dụ như không thể mở toàn bộ chức năng chẳng hạn?"
Thấy Đường Tâm Quyết gật đầu, Trịnh Vãn Tình vỗ tay cái bộp: "Thế thì còn chờ gì nữa, duỗi cổ một đao rụt cổ cũng một đao, lên luôn!"
Mọi người quay lại nhìn Trịnh Vãn Tình mới phát hiện ra, chẳng biết cô ấy tìm thấy chổi với cây lau nhà trong phòng ngủ từ bao giờ, thân hình cao gầy đứng giữa phòng như môn thần: "Xông lên!"
Quách Quả: "Đại tiểu thư, chú ý hình tượng! Hình tượng hoa hậu giảng đường đại học A ba năm liền!"
Hoa hậu giảng đường cười lạnh: "Sắp chết đến nơi còn quan tâm hình tượng? Nghĩ lại cũng thật xấu hổ, tớ với tư cách là người lớn tuổi nhất, vậy mà không chỉ không bảo vệ được cho các cậu, còn để cho Tâm Quyết nhỏ nhất phải chịu nguy hiểm, đúng là vô trách nhiệm, chuyện này không được phép có lần thứ hai, xông lên!"
"..."
Quách Quả không quan tâm đến bạn cùng phòng đang phát điên, dốc túi đổ hết kìm bấm móng máy sấy linh tinh cộng thêm đống đồ ăn vặt, chia làm bốn phần, nhét lung tung vào trong lòng ba người còn lại: "Hu hu hu được làm bạn cùng phòng với nhau cũng là nhờ duyên phận, không biết chúng ta còn có thể sống được bao lâu nữa, mọi người cố gắng tự bảo vệ mình oa oa oa..."
Đường Tâm Quyết dở khóc dở cười nhìn bọn họ làm loạn. Đây cũng là một cách giải tỏa tâm trạng, phải đối mặt với nguy hiểm và biến cố lớn thế này, chưa phát điên coi như cũng cứng cỏi rồi.
Trương Du thở dài một hơi. Khi vừa nghe thấy tiếng trẻ con cô ấy đã vội vàng chạy về phòng ngủ, bây giờ vừa mệt lại vừa đói nhưng không có cảm giác muốn ăn hay muốn nghỉ ngơi gì cả. Quan trọng nhất là, nếu bây giờ không quyết định ngay lập tức, đợi đến sáng mai có khi trừ Đường Tâm Quyết ra thì không ai có can đảm làm kiểm tra nữa.
Mọi người đều dùng cách của riêng mình để giải tỏa tâm trạng. Mãi một lúc lâu sau, Trịnh Vãn Tình và Quách Quả mới tỉnh táo lại, Trương Du cũng khôi phục năng lượng, Đường Tâm Quyết mới ngừng bấm điện thoại, chuyển sang gõ mặt bàn.
"Thật ra có hai chuyện này, tớ nghĩ tớ cần phải nói một chút. Đầu tiên là tớ nhận được một dị năng."
Cô cân nhắc cách dùng từ một chút: "Một loại... Dị năng đặc thù tương đối tốt."
Bạn cùng phòng: "!!!"
Quách Quả há hốc mồm: "Đậu má, đại ca ơi sao cậu không nói sớm! Là..."
Cô ấy bỗng dưng bị che miệng, Đường Tâm Quyết đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc, quay lại nhìn cửa phòng: "Suỵt."
Ngoài cửa có tiếng động!
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng, dường như có thứ gì đó đang kéo lê một vật nặng cọ xuống mặt đất trên hành lang.
Là con người sao? Đáp án này nhanh chóng bị loại bỏ, bởi vì tiếng động này nghe rất nặng, lúc đi qua cửa phòng các cô hình như còn vô tình va vào cửa phòng ngủ một cái, tạo ra một tiếng đập nặng nề. Tiếng động chói tai khiến người ta dựng tóc gáy.
Mọi người không dám cử động. Không biết qua bao lâu, tiếng động đó cuối cùng cũng biến mất. Đường Tâm Quyết sờ trán, phát hiện trên trán mình toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đó là cảm giác nguy hiểm, dù không thấy mặt nhưng cô vẫn có thể xác định được "thứ" đi ở bên ngoài vừa nãy đáng sợ hơn con quái vật gõ cửa lúc bắt đầu trò chơi rất nhiều.
Trò chơi đang thúc giục, hoặc đang cảnh cáo... Chỉ núp trong phòng ngủ cũng không phải là phương án an toàn tuyệt đối.
"Chuẩn bị một chút đi, chúng ta tiến hành kiểm tra luôn thôi." Giọng cô trầm xuống.
Để bắt đầu kiểm tra, cả bốn người cần phải ấn xác nhận cùng một lúc. Sau khi ấn xong, bốn người lo lắng quan sát xung quanh, thấy hình như không có gì thay đổi cả.
Chờ đợi trong im lặng khá là khó khăn, Quách Quả chợt nghĩ tới đề tài ban nãy chưa nói xong: "Đúng rồi, Tâm Quyết, nãy cậu còn chưa nói xong, dị năng của cậu là gì vậy?"
Đường Tâm Quyết vừa định mở miệng thì một giọng nữ máy móc vang lên.
[Bắt đầu kiểm tra quy tắc văn minh trong phòng ngủ, kiểm tra thấy nhân số trong phòng ngủ đầy đủ, được cộng thêm 10 điểm cơ bản... Đã mở đề thi, mời các bạn học sinh nhớ kĩ quy tắc văn minh, cố gắng qua cửa!]
...
...
Trong ánh sáng lờ mờ, Đường Tâm Quyết chậm rãi mở mắt.
Cô cảm thấy hơi mơ màng, dường như bị thứ gì làm tỉnh giấc. Cô nhìn thoáng qua, chăn vẫn đắp trên người, xung quanh cũng rất yên tĩnh, vậy nên cô định xoay người ngủ tiếp.
Bỗng nhiên cô nhíu mày, phát hiện có tiếng động ở cạnh giường.
Là tiếng bước chân, dường như có người đang đi qua đi lại cạnh đầu giường cô. Nhìn thoáng qua khe hở rèm giường có thể thấy một cái bóng đen, mái tóc nó thỉnh thoảng quét qua đỉnh màn, phát ra tiếng sột xoạt.
Bạn cùng phòng chưa ngủ sao? Đường Tâm Quyết đang định quay sang hỏi thì chợt nhận ra điều gì, cô dừng lại.
Giường của bọn cô là kiểu trên giường dưới bàn học, mặt giường cách mặt đất hơn 1,5m, người đứng cạnh giường phải cao tầm bao nhiêu thì đầu mới chạm tới đỉnh màn của cô?
Đường Tâm Quyết bỗng tỉnh táo hẳn.
Kí ức ùa về, trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ, bóng tối vô tận, quái vật gõ cửa... Trí nhớ cô tạm dừng ở giây phút bắt đầu kiểm tra, khi tỉnh lại đã nằm trên giường rồi.
Nằm trên giường, cô quét sạch hết bối rối.
Giờ chỉ có hai khả năng, hoặc tất cả những chuyện vừa nãy chỉ là một giấc mơ, cô có thể ngủ tiếp; hoặc là cô đã ở trong bài kiểm tra, phải xốc lại tinh thần thật cẩn thận.
Đường Tâm Quyết không do dự chọn ngay đáp án sau. Cô thở chậm lại, nheo mắt quan sát động tác của cái bóng bên giường.
Chừng mười mấy giây sau, "người" bên giường không đi lại nữa, trên đỉnh màn vang lên giọng khàn khàn của một nữ sinh: "Tâm Quyết, cậu tỉnh chưa? Có thể giúp tớ chuyện này không?"
Giọng nói này rất lạ, không phải của bất cứ bạn cùng phòng nào cả. Đường Tâm Quyết giả vờ ngủ không trả lời.
Cô ta hỏi mấy câu, sau một thoáng im lặng thì cất tiếng cười khanh khách, lướt qua giường cô, nghe tiếng thì có vẻ như cô ta đang đi sang phải.
Đường Tâm Quyết dựa vào vị trí của giường mà đoán, giường cô là giường số 4, bên phải là giường số 1, giường số 1 của Quách Quả.
Tiếng chân ngừng lại, Đường Tâm Quyết không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng chỉ mấy giây sau cô đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ.
Lá chắn bảo vệ của Quách Quả vỡ rồi!