Có gây thù hay không Đường Tâm Quyết không chắc nữa.
Nhưng có một chuyện các cô biết rõ, đó chính là trên đời này không có gì là miễn phí, trò chơi không có phần thưởng dễ mò. Phó bản này, không còn nghi ngờ gì nữa, vẫn là một cái hố siêu bự.
Để giúp bầu không khí đỡ gượng gạo, Chu Ngao vội vàng an ủi: [Chúng ta vẫn còn cơ hội cuối cùng mà, các cô có thẻ chứng minh không?]
Trương Du: [Cái thẻ đó là gì?]
Chu Ngao lập tức giải thích, thẻ chứng minh là giấy thông hành của thí sinh ở cộng đồng. Có thẻ chứng minh thì dù không một xu dính túi bọn họ vẫn có thể khôi phục hình dạng con người, chỉ cần trước khi bị đuổi giết kịp kiếm tiền là có thể kéo dài mạng mình thêm một thời gian.
[Bình thường thẻ chứng minh cứ vào cộng đồng là sẽ được phát, nhưng chúng tôi thiếu nợ quá nhiều tiền không trả được nên đã đem cầm ở khu phố số 2 rồi. Tôi nghĩ, có lẽ thẻ của các cô cũng đang ở đó?]
Cậu ta đưa ra một suy đoán không chắc chắn lắm.
Trương Du xoay bánh xe, nhìn ba người Đường Tâm Quyết: [Vậy chúng ta tới khu phố số 2 trước?]
[Trước sau gì cũng chết,] Đường Tâm Quyết mỉm cười: [Tặng chúng ta một phân cảnh mở màn hoành tráng thế này, tớ rất nóng lòng muốn biết phần thưởng trò chơi định tặng cho chúng ta là gì đây.]
Trịnh Vãn Tình cáu kỉnh vò đầu: [Dù sao cũng chẳng phải lần đầu trò chơi chó má này không nói tiếng người, cố gắng cho xong đi.]
[Ấy khoan, từ từ đã.] Cô ấy đột nhiên nhận ra vấn đề, vung vẩy cánh tay kim loại: [Tớ có thể cử động?]
Trước đó cô ấy mới tiến hóa từ hoàn toàn không thể nhúc nhích đến có thể cử động ngón tay một chút, vốn tưởng rằng muốn hồi phục cả cơ thể thì còn lâu, không ngờ tốc độ khôi phục lại nhanh thế này, tất cả tứ chi đều đã cử động được.
Quách Quả bên cạnh hô lên: [Tớ cũng có thể cử động nè!]
Bốn đôi mắt nhìn chằm chằm con mắt bằng bông ra sức lúc lắc tại chỗ.
[... Không sao, trừ không thể di chuyển ra thì không vấn đề gì cả.] Trương Du an ủi.
[Điều này chứng tỏ sức sống của các cô đang đấu tranh với phong ấn trong thú bông.] Chu Ngao nói: [Cách đám cư dân bản địa càng xa thì sức sống của chúng ta hồi phục càng nhanh, ngược lại thì sẽ hồi phục chậm đi.]
Trương Du gật đầu: [Vậy chúng ta vẫn nên trốn tránh quỷ quái đi. Tâm Quyết, cậu có thể cảm ứng được tình hình bên ngoài bây giờ không?]
Trong quá trình giao lưu lẫn nhau, Đường Tâm Quyết vẫn tiếp tục mở rộng tinh thần lực quan sát bên ngoài. Cô nhắm mắt lại, cảnh tượng trên phố và tiếng bước chân lịch bịch ở rất xa tiến vào trong đầu cô.
[Đứa nhóc bắt được Chu Ngao chạy rồi, bà béo kia đang đuổi theo nó, chúng nó chạy vào khu phố số 1. Tạm thời chưa có cư dân bản địa nào khác đi ra, xung quanh đây chỉ còn lại đứa con.]
Quách Quả hỏi theo phản xạ: [Đứa con nào cơ?]
[Cái đứa mà suýt chút nữa cắt rụng đầu cậu ấy.]
[...]
Tuy thời gian nằm trong tay nó ngắn nhưng vẫn kịp để lại bóng ma tâm lý không nhỏ cho Quách Quả.
Mà đã đen lại còn lắm lông, lúc các cô lặng lẽ đi ngang qua thằng nhóc đang đu người trên máy gắp thú bông, Quách Quả đột nhiên cảm giác lớp phong ấn nào đó trên người mình tuột ra, cô ấy hơi dùng sức một chút, con mắt bằng bông cứ thế lăn lông lốc liền mạch đến bên chân thằng nhóc.
Thằng nhóc cúi đầu dụi mắt.
Quách Quả:[... Hi.]
Tiếng hét thảm thiết của Quách Quả còn vang lên trước cả giọng thằng nhóc, nhưng mà thú bông thì không phát ra tiếng được, còn giọng thằng nhóc lại oang oang vang vọng cả khu phố: "Tìm được thú..."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trương Du lao tới húc một phát khiến nửa câu cuối của thằng nhóc biến thành tiếng khóc sau khi ngã sấp mặt.
Trịnh Vãn Tình theo sau nhảy dựng lên, dùng đầu thằng nhóc làm bàn đạp bay tới lớp kính trước của một máy gắp thú bông khác, cánh tay phải kim loại mang theo gió lốc!
Tiếng thủy tinh vỡ vụn, mảnh thủy tinh văng tứ tán.
Quách Quả chớp thời cơ đẩy mảnh thủy tinh to nhất vào tay thằng nhóc, gắp lửa bỏ tay người một cách hoàn hảo.
Thằng nhóc: "Hu... Hức?"
Trong lúc nó còn chưa kịp phản ứng là mình bị đổ thừa, bốn người phòng 606 đã nhanh nhẹn đẩy con hà mã bông không cử động được chuồn mất, thoáng cái mất hút.
Chờ bà mẹ thằng nhóc nghe tiếng chạy ra từ khu phố chỉ thấy lại hỏng thêm một máy gắp thú bông nữa, thằng con mình còn đang cầm mảnh thủy tinh vỡ vò đầu.
Mụ đàn bà đã gầy thành bộ xương khô lặng lẽ xem giấy tờ trong tay, sau đó móc ra con dao róc xương lóe ánh sáng lạnh buốt thấu xương.
...
Lúc bên ngoài vang lên tiếng gà bay chó chạy lần nữa, nhóm Đường Tâm Quyết đã thành công chạy vào khu phố số 2.
Đi qua cổng vòm và một đoạn đường phía sau, càng đi vào sâu đường càng hẹp, chẳng bao lâu sau mọi người chỉ có thể xếp thành hàng dọc, sờ soạng đi tiếp trong lối đi chật hẹp.
Chu Ngao, người duy nhất vẫn không thể động đậy, chịu trách nhiệm truyền thụ kinh nghiệm: [Khu phố số 2 còn được gọi là khu người nghèo, bên trong khá xập xệ, đường cũng hẹp. Đây chính là nơi mà chúng ta phải cực kì cẩn thận, bởi vì một khi có cư dân bản địa đi ra thì chắc chắn sẽ...]
Còn chưa kịp nói hết câu, một gã đàn ông trung niên gầy trơ xương lắc lư đi ra.
Chu Ngao: [... Đối diện với chúng ta.]
Không ai ngã hai lần liền xuống cùng một cái hố, trừ khi hố đó là do phó bản đào. Chu Ngao nhắm mắt tuyệt vọng.
Nhưng vài giây trôi qua, phản ứng gay gắt của dân bản địa không xuất hiện như cậu ta nghĩ. Chu Ngao chầm chậm mở mắt, phát hiện gã trung niên kia đi thẳng qua như không thấy họ, cứ thế bước tiếp ra ngoài.
Đường Tâm Quyết trong quả cầu thủy tinh đưa tay ra dấu thành công: [Đi tiếp thôi.]
[Năng lực của cô còn có thể ảnh hưởng tới quỷ quái...] Lúc này Chu Ngao mới nhớ ra mình được cứu khỏi tay thằng nhóc kia cũng là do Đường Tâm Quyết sử dụng tinh thần lực.
Đây mới chỉ là năng lực khi bị nhốt trong lốt thú bông, nếu ở hình dạng bình thường, cô gái này có thể khống chế tinh thần lực đến mức nào?
Nếu trong bài kiểm tra đó bọn họ gặp được phòng 606, hoặc là ôm được cái đùi vàng cỡ này, liệu có phải sẽ không bị diệt cả đội không?
Nghe Chu Ngao lẩm bẩm, Quách Quả an ủi: [Cậu đừng buồn, nghĩ tiêu cực lên thì nếu cậu mà gặp phải bọn tôi có khi độ khó phó bản từ A biến thành S thật ấy chứ.]
Chu Ngao: [... Cảm ơn, tôi thấy tốt hơn nhiều rồi.]
Dù sao thì đau khổ và hối hận cũng không giúp những người đã hi sinh sống lại, hiện giờ tự thân cậu ta còn khó lo cho mình nữa là lo cho những đồng đội thất lạc?
Trong lúc cậu ta thở ngắn than dài không còn gì để nói, từ bên trong khu phố số 2 vang lên những tiếng bước chân thình thịch nặng nề, hướng thẳng ra ngoài cửa!
Chu Ngao giật mình, cậu ta nhận ra tiếng chân này chắc chắn không phải của một người: [Cẩn thận! Có rất nhiều người đi ra...]
Dù Đường Tâm Quyết có thể che mắt toàn bộ đám cư dân đó, nhưng chỉ cần chân của bọn chúng dẫm xuống cũng quá đủ để dẫm bét năm món đồ chơi trên con đường hẹp như thế này!
Nhưng bất kể cậu ta nhắc nhở nhiều như thế nào, bốn người bên cạnh hoàn toàn không có chút phản hồi. Ngay sau đó trời đất quay cuồng, Chu Ngao phát hiện mình rơi khỏi xe đồ chơi, hà mã bông ngã chổng vó trên mặt đất lạnh lẽo.
"Xẹt" một tiếng, kết nối tâm linh đứt đoạn.
Nỗi sợ hãi kinh hoàng lập tức bóp nghẹt trái tim cậu ta: [Mọi người, mọi người làm sao thế? Mọi người có còn ở đó không? Mọi người...]
"Ê, sao bọn mày lại chặn đường hả?
Giọng nói say lè nhè đột ngột vang lên từ phía sau đám cư dân, kẻ đó dường như muốn chạy lên nhưng lại bị thứ gì đó ngăn lại, bắt đầu to tiếng ồn ào.
"Ra ra vào vào, trùng hợp thôi. Mọi người lùi lại cho chúng tôi đi vào là được ấy mà." Một giọng nữ trẻ trung quen thuộc vang lên.
Vừa nghe giọng nói này, Chu Ngao còn tưởng có người phản hồi trong kết nối tâm linh, nhưng cậu ta chợt phát hiện giọng nói này không xuất hiện trong đầu, mà thật sự là có người cất "Tiếng nói".
Đường Tâm Quyết biến lại thành người??!
Cậu ta còn chưa kịp định hình thì nghe gã trung niên say rượu kia bực bội nói: "Sao ông đây lại phải lùi, chúng mày vào sau thì phải lùi ra ngoài cho bọn tao ra trước rồi lại vào!"
Một giọng nữ khác mạnh mẽ hơn cất tiếng cười khẩy: "Nếu để tôi nói ấy, thì mấy người mới là bên vào sau, hẳn nên quay lại chờ chúng tôi vào hết rồi quay trở ra."
"Mày có ý gì, muốn ăn đòn đúng không? Mày có biết khu phố số 2 là địa bàn của ai không?"
"Thưa ông," Giọng nữ thứ ba bình tĩnh ngắt lời: "Tôi nghĩ tồi cần phải nhắc nhở ông một chút, ba người các ông đây gầy đến mức cộng lại chắc chẳng đủ 200 cân, mà bốn người chúng tôi cân nặng đầy đủ. Các ông chắc chắn muốn va chạm chính diện với bọn tôi sao?"
Quỷ nghèo: "..."
Bọn chúng vẫn mạnh miệng: "Nhưng bọn tao là nam, chúng mày là nữ, hiểu... Hiểu không?"
Cuối cùng là một giọng nữ hơi có vẻ nhút nhát nói nhỏ: "Nhưng mà đùi mấy ông trông còn không thô bằng cánh tay tôi nữa, lỡ đánh nhau mấy ông gục nhanh quá thì bọn tôi có cần bồi thường không?"
"..."
Cùng lúc đó, Chu Ngao càng nghe càng ngớ ra mới chậm chạp nhận rõ sự thật.
Khoan đã, cho nên trừ cậu ta ra, cả bốn người phòng 606 đều đã khôi phục hình người rồi sao??
Ngay sau đó cậu ta cảm giác mình bay lên, bị Đường Tâm Quyết nắm cổ xách lên áp sát vào tường, nhìn rõ toàn cảnh trước mặt.
Chỉ thấy ba gã đàn ông say xỉn trông như mấy con vượn đứng thẳng lên với vẻ không tình nguyện, mãi đến khi Trịnh Vãn Tình mất kiên nhẫn xoay xoay cổ tay phải, bọn họ mới đứng sát rạt vào tường chừa một lối cho bốn người đi qua.
Chu Ngao:... Lúc bọn này mới vào phó bản, đám cư dân bản địa các người đâu có tự giác như vậy!
Hai bên lướt qua nhau bình yên vô sự, bỗng một tên trong số đó nheo mắt hỏi: "Khoan, mày đang cầm thứ gì vậy?"
Hà mã bông cứng đờ, Đường Tâm Quyết dùng một tay lắc lắc con thú bông, thong thả trả lời: "Máy gắp thú ngoài kia bị một đứa nhóc đập vỡ, tiền bồi thường được tính lên người mẹ nó, thú bông bên trong cứ việc lấy tự nhiên. Giờ mà qua có khi vẫn còn kịp lấy đấy."
Gã say: "!!!"
Có chuyện hôi của tốt thế cơ á?
Một cơn gió lướt qua, trong chớp mắt trên đường chỉ còn lại có mấy người Đường Tâm Quyết.
Thân hình căng cứng của hà mã bông cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Cậu ta ra sức chuyển động đôi mắt, định dùng ánh mắt giao lưu với các cô: [Sao mọi người tự nhiên lại biến về hình người?]
Tại sao chỉ có một mình cậu ta không biến?
Bốn người phòng 606 nhìn nhau, xác nhận cả bốn đều đã khôi phục trạng thái bình thường, cảm giác trói buộc lúc còn trong lốt thú bông cũng biến mất.
"Bọn tôi cũng không rõ lắm."
Đường Tâm Quyết điều khiển tinh thần lực rót vào hà mã bông cũng chỉ có thể giúp cậu ta bò loăng quăng đầy đất, vẫn không thể thay đổi hình dạng.
Chu Ngao tạm từ bỏ vấn đề này: "Không sao, chúng ta sắp tới văn phòng của khu phố rồi."
Chỉ cần lấy được thẻ chứng minh, cậu ta tin rằng mọi vấn đề rồi sẽ được giải quyết dễ dàng.
Trong lúc nói chuyện, một căn nhà ngói nhỏ kiểu dáng đơn giản hiện ra trong tầm mắt mọi người, hà mã lập tức kích động, đôi chân ngắn ngủn cũng bước đi vững vàng hơn nhiều: "Tới rồi!"
Cậu ta gương mẫu đi đầu nhào tới cửa, sau đó bị bắn ngược ra.
Đường Tâm Quyết ngăn bạn cùng phòng lại: "Cẩn thận, có kết giới."
Chu Ngao choáng váng lăn lông lốc, cánh cửa nhà ngói mở cái "Két" một tiếng, một cái đùi thô to rắn chắc bước ra.
Bốn người một hà mã đồng loạt ngẩng lên, nhìn người phụ nữ trung niên cao phải 2m trở lên này.
Người phụ nữ bỏ cái mũ chống nắng xuống, gặm một miếng dưa chuột, tay xách bàn ghế quăng cái "Rầm", thân hình đồ sộ ngồi phịch xuống ghế dựa: "Thẻ chứng minh?"
Chu Ngao vội vàng giải thích: "Chào cán bộ ạ, lúc trước tôi thế chấp thẻ chứng minh ở đây, hôm nay tôi tới lấy!"
Cán bộ nhấc mí mắt liếc hà mã bông một cái, dò tìm trên giấy tờ: "Phí lấy lại thẻ 1 cân."
Chu Ngao:... Thật xin lỗi, hiện tại cân cả hà mã lên chắc không nổi 1 cân quá.
Cậu ta gom hết can đảm hỏi phòng 606: "Vậy... Tôi có thể mượn mọi người 1 cân trước được không? Tôi nhất định sẽ trả ngay mà!"
"Bọn họ?" Cán bộ lại giương mắt lướt qua bốn người phòng 606, nhìn trên giấy, nói: "Có tiền cũng không đưa được, đều không có hộ khẩu."
Không có hộ khẩu?
Bốn người liếc nhau, Đường Tâm Quyết hỏi: "Vậy chúng tôi có thể đăng kí hộ khẩu ở đây không?"
Cán bộ gật đầu, lại nói: "Được thôi, phí xử lý thẻ chứng minh mỗi người 1 cân, nộp trước làm sau."
"Nhưng chúng tôi không có hộ khẩu, sao mà nộp tiền được?"
"Chẳng phải có 1 người có thẻ chứng minh đó sao," Cán bộ chỉ hà mã: "Nộp 1 cân lấy lại thẻ chứng minh, rồi dùng thẻ đó nộp phí cho mấy người làm là được?"
Chu Ngao choáng váng: "Nhưng tôi không có tiền mà."
"Vậy mượn của bốn người này đi."
Năm người: "..."
Tính chơi vô hạn tuần hoàn hả?