Tay máy với ba móng vuốt lớn quắp chặt thú bông hình con mắt, bắt đầu lắc lư di chuyển. Nó ở quá cao nên Đường Tâm Quyết không thể làm gì được.
"Quách... Quả..."
Trịnh Vãn Tình cũng đã nhận ra, khuôn miệng nhỏ của búp bê barbie bắt đầu khó khăn phát âm.
Con mắt màu hồng nhạt hoảng sợ đến mức con ngươi rung loạn lên, nhưng chắc vì không có miệng nên không thể phát ra âm thanh gì được, chỉ có thể dùng ánh mắt truyền tín hiệu cầu cứu.
Thấy tay máy sắp lên đến điểm cao nhất và di chuyển tới ô thả đồ ra, Đường Tâm Quyết không chút do dự đẩy quả cầu thủy tinh cùng lăn về hướng đó.
"Hay quá!" Thằng nhóc trợn tròn cặp mắt to khủng khiếp của nó, nhìn chằm chằm tay máy, hai bàn tay càng ra sức vỗ vào mặt kính của máy gắp thú hơn.
Trong mắt nó, đây là tin tức cực kì tốt, máy gắp thú rất khó bắt một phát trúng ngay thế này, thậm chí còn di chuyển đến ô thả đồ thành công rồi.
"Bộp!"
Thú bông con mắt rớt xuống.
Thằng nhóc sửng sốt, sau đó nó ngồi xổm xuống lấy đồ ra khỏi máy, vừa nhìn thấy đồ trong tay đã gào khóc ầm ĩ: "Hu hu... Đây không phải con mắt mà con muốn!"
Còn trong máy gắp thú, con mắt hồng nhạt nằm ngay bên miệng ô thả đồ, đồng tử trong mắt co rụt lại, sợ hãi chưa nguôi.
Vừa nãy cô ấy thật sự đã rớt xuống rồi, nhưng đúng ngay lúc ấy Đường Tâm Quyết đẩy quả cầu thủy tinh va vào một con thú bông khác cho nó rớt xuống, con thú bông đó va vào con mắt làm cô ấy văng sang bên cạnh.
"Cậu có thể cử động không?"
Đường Tâm Quyết chậm rãi lăn đến gần Quách Quả.
Con ngươi trong mắt lắc trái lắc phải, tỏ ý không thể cử động.
Đúng lúc này, bên ngoài máy gắp thú vang lên tiếng bà mẹ đập đứa con tơi bời: "Gắp được một con là tốt lắm rồi, còn muốn chơi lần nữa á? Tao cho mày chơi này!"
Cuối cùng, "Núi thịt" kẹp "Người que" vào nách, tức giận đùng đùng bỏ đi. Ba người trong máy gắp thú lúc này mới hơi hơi cảm thấy an toàn hơn một chút.
Không đúng, tự dưng biến thành đồ chơi ở trong cái máy gắp thú kì dị này, không hề an toàn một chút nào hết á!
Đường Tâm Quyết lại di chuyển về bên cạnh Trịnh Vãn Tình, đẩy búp bê barbie đến gần ô thả đồ.
Trịnh Vãn Tình tàn mà không phế: "Trương... Du..."
Đường Tâm Quyết: "Tớ không tìm được món đồ chơi nào có hơi thở người sống nữa, rất có thể Trương Du không ở đây."
Cô bảo hai người đợi một chút, ngồi trong quả cầu thủy tinh nhắm mắt lại.
Trịnh Vãn Tình: "Cậu... Định... Làm... Gì..."
[Tớ kết nối tâm linh với các cậu.]
Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu, trong chốc lát ba người vẫn còn hơi hoảng hốt.
Dù sao do trò chơi cố tình hạn chế nên đã hai phó bản liên tục rồi Đường Tâm Quyết không thể sử dụng tinh thần lực, khiến cho group chat tâm linh của bốn người đã lâu không được mở.
Người kích động nhất không ai ngoài Quách Quả.
[Hu hu hu tớ yêu cậu chết mất Quyết thần ơi, rốt cuộc tớ cũng nói được rồi. Có trời mới biết tớ giờ như bị nhét trong một cái chăn bông ấy, cảm giác sắp xuống lỗ tới nơi... Đúng rồi, chị Du đâu?]
[Tớ ở đây.]
Trương Du vừa lên tiếng, ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất bốn người đều khỏe mạnh... Tuy rằng ở trong đống hình dạng kì quái.
[Tớ không biết các cậu đang ở đâu, nhưng mà tớ không ở gần các cậu.]
Trương Du vẫn cực kì bình tĩnh trước sau như một, cho đến khi nói vào trọng điểm.
[Bọn tớ đang ở trong một máy gắp thú, ở trong nhìn ra không thấy được hình dạng màu sắc máy như thế nào, nhưng bọn tớ đều đã biến thành thú bông trong máy rồi.]
Đường Tâm Quyết miêu tả ngắn gọn tình hình của ba người một chút.
Trương Du im lặng một lát, nói: [Hình như tớ biết vị trí của các cậu rồi, giờ tớ sẽ qua.]
Tấm kính ngăn trên máy gắp thú cản trở tầm mắt khiến bọn cô không thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài ở khoảng cách xa, thế nên ba người cẩn thận ngồi im chờ đợi.
Đường Tâm Quyết hỏi cảm giác cụ thể của Quách Quả và Trịnh Vãn Tình, đồng thời hỏi xem hai người có thể thử thoát ra được không, hai người đồng thanh trả lời: [Không được.]
Trịnh Vãn Tình thở hắt ra thật mạnh, giọng nói nghẹn ngào, hiển nhiên là đã thử giãy dụa một lúc lâu rồi.
[Tớ cảm giác không phải mình biến thành búp bê, mà là bị phong ấn trong búp bê thì đúng hơn. Trừ khi có người rạch nó ra hộ tớ, không thì chịu.]
Đường Tâm Quyết lại nói: [Cũng chưa chắc, cậu nhìn tay phải của mình đi.]
Thông qua hình ảnh phản chiếu trên lớp kinh thủy tinh, Trịnh Vãn Tình cũng im lặng.
Hình ảnh phản chiếu một cánh tay phải bằng kim loại lóe ánh sáng bạc lạnh tanh của búp bê barbie hết sức đáng chú ý.
Chưa nói đến chuyện tất cả bọn cô đều đang bị khóa bên trong, dù có thể cử động bọn cô cũng không dám tùy tiện ra tay. Đối với một phó bản mở đầu ảo thế này, quỷ mới biết tiếp sau đó có bao nhiêu hố đang chờ.
Quách Quả rất buồn nhưng vẫn cố gắng động viên mọi người nghĩ tích cực: [Không sao đâu, tuy kĩ năng của tớ không dùng được, nắm đấm của đại tiểu thư không dùng được, nhưng tinh thần lực của Quyết thần vẫn dùng được mà!"
Đường Tâm Quyết phá tan ảo tưởng của cô ấy: [Tinh thần lực của tớ bị hạn chế, chỉ đủ để chống đỡ kết nối tâm linh cho mọi người nói chuyện thôi.]
Muốn thử đột phá cũng không phải không được, nhưng phải chờ ít nhất là nửa tiếng nữa.
Mà trước đó có lẽ các cô đã tập hợp với Trương Du rồi.
Nhưng còn chưa nhìn thấy bóng dáng Trương Du đâu, một vị khách không mời mà đến đã chắn tầm nhìn của bọn cô.
Gương mặt phóng đại của thằng nhóc ban nãy từ từ trồi lên, dính sát vào mặt kính.
Ba người: "..."
Thằng nhóc không biết đã lén lút quay lại từ bao giờ, cười nhe hàm răng sún mất một cái: "He he... Con mắt to... He he..."
Quách Quả hét chói tai trong kết nối tâm linh: [Cứu với, sao nó quay lại thế này, đừng tới đây!!]
Nhưng tay máy đã bắt đầu cử động, gắp chính xác con mắt to ngay bên cạnh ô thả đồ.
Trong ánh mắt đờ đẫn của Quách Quả, tay máy chậm rãi lên cao tới đỉnh, sau đó lắc mạnh một phát, con mắt rơi cái vèo xuống.
Thằng nhóc trợn tròn cả mắt, thủ đoạn của máy gắp thú khiến nó ngơ ngác không hiểu nổi tại sao con mắt tự nhiên lại rơi xuống.
Rõ ràng ván trước suýt chút nữa là thành công rồi mà!
Thế nên nó không chấp nhận số phận, cho tờ tiền thứ ba vào trong máy, rồi thứ tư, thứ năm...
Cuối cùng Quách Quả đã từ bỏ việc la hét, đờ đẫn chờ đợi quá trình cánh tay máy gắp lên rồi rớt xuống lặp đi lặp lại.
Đường Tâm Quyết canh giữ ở ô thả đồ thì chú ý đến một chuyện khác.
Cơ thể của thằng nhóc hình như đang gầy đi.
Không phải là do góc độ quan sát, mà là cứ mỗi lần nó bỏ thêm tiền vào máy thì cơ thể nó tựa như bị máy hút chân không hút mất một chút không khí, làn da dần dần dính chặt vào khung xương, mà thằng nhóc đã sắp biến thành khung xương khô còn hồn nhiên chưa biết gì.
"Tiền... Không có..."
Không biết đã dùng hết bao nhiều tiền rồi, cuối cùng thằng nhóc phát hiện ra mình không thể đổi thêm tiền được nữa, miệng nó méo xệch đi, gân giọng gào khóc.
[Khóc đi, khóc to vào.] Quách Quả xúi giục trong đầu, vô cùng mong mỏi mẹ nó mau quay lại rước nó đi đi.
Nhưng trời không chiều lòng người, nó khóc một lát thì nghĩ ra biện pháp mới, sờ soạng trên người móc ra được một quyển sổ tay màu đỏ, nó xé một tờ giấy trong sổ nhét vào máy gắp thú. Đam Mỹ Hay
Máy gắp thú "Ting" một cái, ào ạt phun ra một đống tiền chơi game khiến thằng nhóc vui vẻ hoan hô nhảy nhót, lập tức hào hứng chơi tiếp.
Cuối cùng, Quách Quả lại bị cánh tay máy gắp lên đưa đến ô thả đồ.
Ngay lúc mà cô ấy rơi xuống, Đường Tâm Quyết đẩy một con thú bông khác xuống, hất bay con mắt ra.
Thằng nhóc: "..."
Thằng nhóc tức tối la hét ầm lên, sau một hồi phát điên, nó đã nhận ra sự thật lạnh lẽo lòng người: Chỉ cần quả cầu thủy tinh quấy rối kia còn ở đây thì không bao giờ con mắt bông rơi xuống được.
Nó hung hãn nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết mấy giây, rồi đột nhiên nó ra sức đập phá xô đẩy máy gắp thú khiến chiếc máy rung lên rầm rầm.
[Cứu với, thằng nhóc này làm cái gì vậy!]
Quách Quả hoảng sợ, cô ấy cách ô thả đồ quá gần, cái máy lay nhẹ một phát cô ấy sẽ rơi xuống mất.
[Bên cạnh mấy cái máy gắp thú này không có bảo vệ trông chừng à, sao lại để cho trẻ con đập phá tùy tiện thế này?] Quách Quả không thể nào hiểu được.
Đúng lúc ấy, tấm kính bao bọc máy gắp thú phát ra tiếng "Lách tách" nứt vỡ.
Quách Quả ngẩn ra: [Nếu tớ nghe không nhầm thì...]
Đường Tâm Quyết khẳng định: [Máy gắp thú bị đập hỏng rồi.]
Cô vừa dứt lời, tấm kính đối diện ba người vỡ toang tạo thành một lỗ hổng to tướng, khuôn mặt to đùng như cái đầu lâu khô của thằng nhóc chui vào.
Quách Quả: [Thôi rồi, có lẽ tớ phải viết di chúc thôi.]
Thằng nhóc xòe tay tóm lấy con mắt bông, sau khi chui ra khỏi máy gắp thú, nó há miệng cười vui vẻ.
Nhưng mà nó vừa cười vừa lôi một chiếc kéo ra từ trong túi, nhấc con mắt bông lên muốn cắt ra.
Quách Quả: [???]
Mày đau khổ vật vã lấy được đồ chơi chính là vì muốn rạch ra?
Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, con mắt bằng bông rốt cuộc bộc phát ra sức mạnh như một kì tích: Trong lúc đứa con nít quỷ này hoàn toàn không chú ý tới, con mắt bông rung lên với biên độ 1 milimet.
Quách Quả: [... Thôi vậy, vẫn nên viết di chúc thì hơn.]
Bên kia, hai món đồ chơi cũng lần lượt rơi ra khỏi máy gắp thú. Đường Tâm Quyết đẩy Trịnh Vãn Tình xuống xong thì tự mình lăn xuống, vừa tiếp đất đã nghe thấy tiếng Quách Quả la lên.
Nhưng không phải vì bị rạch, mà là vì một chiếc xe đồ chơi màu đỏ bỗng lao ra từ trong góc, tông cho thằng nhóc kia một phát!
Thằng nhóc ngã chổng vó, con mắt bông văng ra ngoài.
Tiếng Trương Du vang lên: [Đi mau!]
Đường Tâm Quyết lập tức lăn đến bên cạnh Quách Quả, đẩy con mắt bông và búp bê lên xe đồ chơi, còn mình thì chạy theo sau xe.
Chờ thằng nhóc xoa nước mắt nước mũi tèm lem ngồi dậy, mấy món đồ chơi đã biến mất hút rồi.
...
[Giờ chúng ta đã hiểu hơn một chút tình huống.]
Trong một góc vắng vẻ, bốn người, hay nói đúng hơn là bốn món đồ chơi đang nhìn nhau.
Hiện tại có thể xác định, Đường Tâm Quyết biến thành người tí hon trong quả cầu thủy tinh, Trịnh Vãn Tình biến thành búp bê barbie có cánh tay kim loại, Quách Quả biến thành một con mắt bông, Trương Du là quá đáng nhất... Biến thành một chiếc xe đồ chơi.
Đây là "Hoán đổi cộng đồng" đấy à?
Trương Du mở miệng: [Có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa tiến vào cộng đồng. Trong quá trình chạy trốn, tớ để ý có hai cánh cửa hình vòm ở cạnh nhau nối với hai lối vào khác nhau, trên cửa có bảng tên ghi hoán đổi cộng đồng.]
Đường Tâm Quyết suy nghĩ: [Có lẽ chúng ta cần phải thực sự bước vào khu vực cộng đồng mới có cơ may khôi phục cơ thể cũ.]
Với trạng thái hiện giờ của bọn cô thì không thể nào tìm được tin tức gì có ích cả.
Thế nên, vừa mới giải quyết một tai nạn xong, vấn đề cấp thiết tiếp theo đã tới rồi.
Bọn cô phải làm sao mới có thể đi vào cộng động một cách an toàn đây?
Còn chưa kết thúc buổi bàn bạc, một loạt tiếng đánh chửi ầm ĩ xé gió truyền tới.
"Thằng ranh con phá của này, mày dám trộm tiền của tao mua nhiều tiền chơi game như thế, lại còn làm hỏng máy nữa? Mày có tin tao đánh nát đít mày ra..."
Trong tiếng đánh mông "Bép bép", thằng nhóc vừa khóc vừa gào toáng lên: "Đồ chơi của con, đồ chơi của con!"
"Đồ chơi gì của mày, đập thủng cả máy còn không lấy được, vô tích sự!"
"Con lấy được, là đồ chơi biết cử động! Nó đâm vào con... Hức... Sau đó chạy mất rồi!"
Tiếng đánh chửi bỗng nhiên ngừng lại, giọng nói bà mẹ trở nên vi diệu: "Mày nói lại lần nữa, đồ chơi tự chạy mất rồi? Mày chắc chưa?"