Một bàn tay kịp thời đỡ vai Quách Quả, Đường Tâm Quyết vừa truyền tinh thần lực vừa nói chuyện với cô ấy: "Cậu cố nhịn chút."
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên nên mọi người đều hiểu trạng thái này là gì.
Lảo đảo một hồi lâu, thế mà Quách Quả có thể nhịn không ngất xỉu thật, đôi mắt kiên trì mở to nhìn chằm chằm trang giấy.
Một phút, hai phút... Mãi lâu sau ngón tay cô ấy mới thả lỏng, thở ra một hơi dài hoàn hồn: "Tớ có thể nhìn thấy ghi chép thí nghiệm!"
Không nghi ngờ gì nữa, Quách Quả nhìn thấy "Ghi chép thí nghiệm", khác hoàn toàn với những gì mà tờ giấy đầu tiên ghi.
"Tớ thấy mặt trái có rất nhiều chữ, có lúc xuất hiện có lúc lại biến mất, hình như là ghi chép một thí nghiệm khác..."
Quách Quả rút bút viết thẳng lên mặt sau của tờ giấy, hay nói đúng hơn là cô ấy dựa theo những gì mình vừa nhìn thấy, tô lại nguyên vẹn những chữ cái đó ở đúng vị trí theo thứ tự.
[Thí nghiệm số 077]
[Quy trình... Nguyền rủa không đầu]
[Chu kì thí nghiệm: 49 ngày]
[Tỉ lệ phân phối 925... Độ tiệm cân 0851... Kết hợp thất bại]
[Tổng cộng thành công 956 lần, thất bại 43 lần, kết quả cuối cùng... Hạng mục then chốt thất bại, thí nghiệm bị loại bỏ]
[Đã đưa hệ thống cốt lõi của "Người phán xử số 7" phục chế sang thí nghiệm số 084]
[Thí nghiệm số 084]
[Quy trình... Trường học ác ma]
[Chu kỳ thí nghiệm: 3 năm]
[Tỉ lệ phân phối 967... Độ tiệm cân 0911... Thành công tiệm cận vô hạn...]
[Hạng mục then chốt thất bại! Tách rời tâm điểm! Toàn bộ người phán xử số 7 đã thoát khỏi!]
[Đã đệ đơn yêu cầu khởi động lại với làng đại học... Yêu cầu bị từ chối]
[Lý do từ chối: Hạng mục then chốt không vi phạm quy định, phù hợp với quy tắc vận hành của làng đại học, đề nghị người chấp hành tự xem xét lại rồi rẽ trái tới phòng giáo vụ.]
[Yêu cầu lần thứ hai thất bại, lí do từ chối: Phòng giáo vụ bị báo cáo vì nghi ngờ có liên quan đến hành vi vi phạm quy định, bộ phận có quyền tạm ngừng hoạt động, rẽ phải tìm phòng giám sát.]
[Yêu cầu lần thứ ba thất bại, lí do từ chối: Đã bảo là đi tìm phòng giám sát cơ mà, nghe không thủng à?]
Viết đến đây, Quách Quả nghiêng bút dừng lại.
Bởi vì cô ấy đã viết đến dòng cuối cùng, tờ giấy hết chỗ, nội dung ghi chép tới đây cũng kết thúc.
Cô ấy mệt mỏi xoa xoa trán: "Đại khái là vậy đấy."
Vài phút vừa qua, cô ấy đã phát huy khả năng ghi nhớ cao độ còn hơn cả học thuộc công thức hồi thi đại học, khiến cho trước mắt bay đầy sao, não bộ không đủ thời gian để ngẫm nghĩ ý nghĩa những dòng này.
Ba người còn lại, sắc mặt người này còn phức tạp hơn người kia.
Trịnh Vãn Tình sờ cằm: "Sao tớ cứ cảm thấy nội dung hai cuộc thí nghiệm này quen quen thế nhỉ?"
"Đương nhiên là quen rồi, bởi vì chúng nó cực kì trùng hợp lại là hai phó bản mà chúng ta đã từng trải qua." Đường Tâm Quyết trầm giọng.
Cái thí nghiệm 077 "Nguyền rủa không đầu" kia, vừa nhìn là khiến người ta liên tưởng ngay đến phó bản quỷ không đầu.
Còn cái phó bản "Trường học ác ma" kia thì tình huống không rõ ràng lắm, nhưng kết hợp với những tin tức đằng sau thì khá giống với tình hình của phó bản "Đột kích kiểm tra vệ sinh".
"Cho nên... Chẳng lẽ mỗi phó bản kiểm tra của trò chơi thật ra đều là một cuộc thí nghiệm?"
Trương Du cau mày: "Vậy những thí nghiệm này có mục đích gì? Và vì sao phải kéo chúng ta vào?"
Góc của tảng băng chìm lộ ra càng nhiều càng khiến người ta khó bề phân biệt, khó sờ ra sự thật.
Đường Tâm Quyết ngẫm nghĩ về nội dung trên giấy: "Ghi chép này không giống thứ mà một người có thể làm ra được."
Thay vì gọi nó là "Ghi chép", đúng ra nên nói nó là một phần tin tức được biểu hiện dưới dạng nhật kí quan sát và ghi lại thì hơn.
Đây là một easter egg* hoàn toàn thuộc về các thí sinh.
*easter egg là một thông điệp, hình ảnh, hoặc tính năng ẩn trong một trò chơi điện tử, phim, hoặc phương tiện truyền thông khác. Thuật ngữ này đã được Steve Wright, giám đốc phát triển phần mềm thời bấy giờ của Atari Consumer Division, sử dụng để mô tả một thông điệp ẩn trong một trò chơi điện tử của Atari là Adventure, liên hệ với việc săn trứng Phục sinh.
Trương Du hỏi: "Có thể nhìn ra được bao nhiêu tin tức?"
Đường Tâm Quyết nghĩ ngợi: "Cho tớ một buổi tối."
Cô cần phải sửa sang sàng lọc lại kí ức, đối chiếu với từng dòng ghi chú một.
"Chíp!!!"
Một tiếng "Chíp" vang dội cắt ngang suy nghĩ của mọi người. Quay đầu nhìn, chỉ thấy cục bột trắng nằm trong bồn rửa mặt đã tỉnh lại từ bao giờ, đang lắc trái lắc phải cực kì sung sức.
... Nó mà không kêu thì chắc các cô cũng quên khuấy luôn quả bóng tinh linh ngủ khìn khịt này quá.
"Phó bản bắt đầu thì ngủ, phó bản kết thúc mới tỉnh, mày cũng giỏi điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi thật đấy."
Trương Du múc nước tưới lên người nó, làm da cục bột hơi nhăn nheo lập tức láng mịn hẳn.
"Chíp chíp!" Nó trả lời rất hùng hồn.
Quách Quả nhìn vào trong bồn, đột nhiên hỏi: "Hình như tớ vẫn còn choáng đầu hay sao ấy nhỉ? Sao tớ cảm giác nó nhỏ đi thế?"
5 phút sau.
Bốn người vây quanh chậu nước, bốn ánh mắt nhìn chằm chằm vật thể trong chậu.
"Cậu không nhìn nhầm đâu," Trương Du khẳng định: "Nó bé đi thật đấy."
Nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra đường kính của cục bột đã ngắn đi khoảng tầm một ngón tay, tuy bây giờ nó vẫn tròn xoe nhưng nhìn không còn bóng mượt như lúc đầu nữa.
Cục bột trắng ra sức lắc lư: "Chíp!"
Trong nháy mắt ấy, Quách Quả tự nhiên hiểu ý nó: "Có phải nó đói không?"
"Chíp chíp chíp chíp!"
Dường như bắt được từ khóa, cục bột trắng nhao nhao lên, tiếng chíp chíp to hơn nữa.
"Nhưng vấn đề là chúng ta không biết tinh linh ăn gì."
Trương Du cắt ngang tràng tiếng chíp xin ăn của nó.
Với lại theo lí thuyết thì tinh linh bất tử bất diệt, nên bị đói chắc cũng... Chả sao đâu nhỉ?
...
Một tiếng sau, bị làm phiền đến mức không thể nào tập trung mua đồ, bốn người hiểu ra một sự thật: Người có thể đói, nhưng tinh linh không thể đói.
Tiếng chíp chíp kịch liệt của cục bột còn nhức não hơn cả tiếng khoan cắt bê tông, lại còn liên thanh không nghỉ như súng máy, khiến cho bốn người sợ rằng nó có thể kêu liên tục đến tận sáng mai, kêu đến khi nào được cho ăn mới thôi.
Bị tra tấn đến mức khủng hoảng tinh thần, nhiều lần suýt thì mua sai kĩ năng, cuối cùng Quách Quả không thể chịu nổi nữa: "Nghèo cũng phải cho thằng Tèo đi học, chút tiền cơm này nhất định phải tiêu."
Cô ấy chậm rãi đeo nút bịt tai, lòng quặn đau thể hiện quyết tâm: "Nếu trong phạm vi khả năng của mình thì tớ xin được xung phong trả tiền trước."
"Ting!"
Cửa hàng học sinh lập tức nhân cơ hội nhảy ra: [Dịch dinh dưỡng chuyên dụng dành cho thú cưng, một món đồ giúp bạn giải quyết nỗi lo khi nuôi dưỡng thú cưng trong phòng ngủ!]
Nhìn giá dịch dinh dưỡng xong, Quách Quả chìm vào suy tư. Một lát sau, cô ấy nghiêm túc nói: "Dù sao tinh linh nhỏ cũng không giống thú cưng bình thường, lỡ nó không uống có phải phí không? Món đồ này không phù hợp với truyền thống cần kiệm liêm chính của phòng ta. Thôi vậy, để tớ nhét thêm hai nút bịt tai nữa, đến đêm vẫn ngủ tốt."
Văn chào hàng lặng lẽ thay đổi: [Dịch dinh dưỡng thừa không dùng hết thì phải làm sao? Không sao, người cũng uống được, giữ dáng đẹp da còn chống đói!]
"..."
Cuối cùng mỗi người hùn mười mấy điểm tích phân mua một chai dịch dinh dưỡng vị sữa về.
Cũng may cục bột trắng cực kì thích thứ đồ này, nó tu ừng ực mấy hớp đã cạn đáy, nấc lên một phát, bắt đầu lơ mơ ngủ tiếp.
Nhưng nó lại bị bế lên, đối diện với ánh mắt u ám của Quách Quả: "Mày ngủ đấy à? Nhưng mà tao không ngủ được."
Số điểm tích phân đó vốn là để mua thuốc mọc tóc, giờ thì trôi vào bụng cục bánh trôi này hết rồi!
Quách Quả buồn rầu: "Tớ cảm thấy chúng ta nên đặt tên cho nó."
Sau khi mất tiền cho nó xong, ý thức trách nhiệm muộn màng đột nhiên xuất hiện.
"Mày kêu chíp chíp, có hình cầu, còn trắng như vậy, lại thích ngủ nữa, hay là..."
Quách Quả nghiêm túc tự hỏi, sau đó quyết định: "Vậy đặt tên cho mày là ăn hại!"