Có cổ vũ được tí nào hay không không biết, nhưng có thể khẳng định rằng những bài đơn ca này của hội học sinh đã thành công trong việc khiến trường học nóng hẳn lên.
"Các bạn học! Thế này mà còn có thể nhịn được hay sao, không thể!"
Nhà ăn cửa đông, người đứng đầu tức giận đập bàn nhảy dựng lên.
Đây mà là nhạc cổ vũ sao, đây là nhạc đám ma thì có!
Rành rành là nguyền rủa và miệt thị bọn họ!
"Đúng!"
Quần chúng trong đại sảnh cùng chung cảm xúc tức giận, có không ít người đứng bật dậy giữa đám đông nhốn nháo: "Cứ như chúng ta nhất định không thể trụ được qua đêm nay ấy, coi thường nhau quá rồi đó!"
"Bọn khốn này, nếu tối nay thật sự bỏ mạng ở đây thì chẳng phải bọn chúng đang nhảy disco trên mộ chúng ta sao?"
"Phải kiên trì được đến mai, cùng lắm thì dùng cây lau nhà làm vũ khí. Dù cho có không đánh lại được zombie thì cũng vẫn còn bật lửa! Đúng rồi, ai có bật lửa không cho mượn với..."
Bắt đầu từ hôm qua, người gia nhập cứ điểm thứ ba càng ngày càng đông, phòng quản lý công tác sinh viên chật cứng người, thế là bọn họ quyết định chạy đến cướp chỗ nhà ăn cửa đông làm địa điểm mới, trang bị và vật tư cực kì sung túc.
Thấy tiếng nhốn nháo trong nhà ăn càng lúc càng lớn, người dẫn đầu đập bàn mấy cái, tổng kết lại: "Mọi người, càng đến lúc này thì chúng ta càng phải quyết tâm giữ vững ý chí kiên cường, tuyệt đối không thể sa ngã. Hãy nghĩ tới những mong ước chúng ta chưa hoàn thành; nghĩ tới chỉ cần sống sót là chúng ta có thể lật đổ cái hội học sinh rác rưởi này; nghĩ tới phòng thí nghiệm sắp chế tạo ra thuốc giải rồi, đừng để nó trở thành món hàng xa xỉ cần phải giành giật cuối cùng trong cuộc đời chúng ta!"
"Vì mạng sống, vì sự tồn vong, vì để tiếp tục làm người, hãy cố gắng đến cùng!"
Trong tiếng ca não nề phát ra từ radio, đêm dần khuya, zombie cũng bắt đầu để lộ nanh vuốt.
Chúng nó tông cửa liên tục không ngừng nghỉ, còn phòng 606 thì đang ăn cơm.
Vu Vi vừa ra sức nhét đồ ăn vào miệng vừa hỏi: "Chúng ta... Chúng ta cứ thế này thôi sao?"
Sao cô ấy cứ có cảm giác mình không tôn trọng đám zombie bên ngoài thế nào ấy?
Đường Tâm Quyết: "Bổ sung thể lực là bước chuẩn bị quan trọng nhất."
Một khi cánh cửa bị phá vỡ, như vậy chờ đợi bọn cô sẽ là trận chiến tiêu hao thể lực kéo dài.
"Đói... Đói quá..."
Tiếng gào rú thê thiết bỗng dưng vang lên ngay ngoài cửa.
Vu Vi mắc nghẹn, cảm giác miếng bánh mì trong miệng chẹn cứng cổ họng.
"Thơm quá... Tôi muốn ăn..."
"Cứu tôi với... Mở cửa... Tôi muốn vào... Ăn!"
Càng ngày càng nhiều tiếng nói xuất hiện, hòa âm với tiếng hát đám ma văng vẳng trong radio.
"Đừng để chúng nó ảnh hưởng tâm lý."
Trương Du đưa chai nước cho Quách Quả: "Huống hồ bây giờ chúng nó chỉ là thi thể, dù có ý thức thì cũng là một đám quỷ quái."
Bị một đám zombie tông cửa với bị một đám quỷ quái đuổi giết, về bản chất chẳng có gì khác nhau, đều là không cẩn thận thì toi mạng luôn.
Quách Quả nhét đồ ăn đầy miệng khiến hai má phồng lên như chuột hamster, vừa ra sức nhai bánh quy vừa tự thôi miên bản thân: "Ừm ừm! Tớ đã sẵn sàng! Một xẻng vung tới xông lên đầu, trái thọc lủng tim phải đập đầu..."
Trịnh Vãn Tình: "Cậu cầm nhầm rồi, đây không phải xẻng, đây là tay tớ."
...
10 giờ đêm, cuối cùng liên khúc đơn ca của hội học sinh cũng kết thúc, radio chỉ còn tiếng nhiễu sóng. Trong loạt tiếng xẹt xẹt làm nền, tiếng zombie gào thét trở nên cực kì chói tai.
Bởi vì ngoài cửa tụ tập quá nhiều zombie, chúng nó "Bắt chước" lẫn nhau, thậm chí bắt đầu có thể nói cả câu dài rồi. Cảm giác toàn bộ ngôi trường đều ngập tràn trong tiếng gào thét không dứt đó.
Cuối cùng ngay cả Vu Vi cũng hết sợ chuyển sang nhức đầu, mệt mỏi hỏi trong tiếng gào thét hỗn loạn: "Rốt cuộc đến bao giờ chúng nó mới vào được tới nơi đây?"
Đường Tâm Quyết im lặng lắng nghe một lát, ngẩng đầu lên: "Bây giờ."
Cô vừa dứt lời, dây xích sắt khóa cửa lập tức phát ra ba tiếng đứt gãy liên tục!
Nhưng đám zombie vừa đẩy cửa ra một chút lại bị chiếc tủ chặn sau cửa ngăn cản, tiếng ồn ào chỉ dừng trong chớp mắt, chúng lại tiếp tục kiên trì tông cửa.
Trương Du nhíu mày: "Sao chúng nó có thể tới nhanh vậy được?"
Tuy zombie biến dị lần thứ tư thực sự rất mạnh, nhưng bọn cô cũng đâu có lơ là, dù zombie trong cả tòa nhà này đều đổ dồn tới đây cũng không thể nào phá vỡ hàng phòng thủ của bọn cô trước 12 giờ đêm được.
Đường Tâm Quyết: "Bởi vì bọn chúng không chỉ dùng cơ thể để tông cửa."
Cô cầm cây thông bồn cầu gõ gõ lên bàn: "Nếu tớ buộc cây thông bồn cầu lên tay, vậy tớ cũng có thể đập gãy bàn nhanh hơn là dùng tay không."
Ánh mắt Trương Du lóe lên: "Ý cậu là chúng nó biết dùng công cụ?"
Cô ấy nghiêng tai nghe thật cẩn thận, quả nhiên phát hiện tiếng động ngoài cửa khác mấy ngày hôm trước. Trong tiếng cơ thể va đập còn có lẫn tiếng kim loại gõ vào nhau, chẳng qua những âm thanh này bị tiếng gào rú lấn át nên không nghe rõ lắm.
"Trên người chúng nó có kim loại, không, có lẽ đây chính là mấy cái bẫy gắn sắt chúng ta bố trí trên hành lang."
Những thứ đó vốn là dùng để đối phó với zombie, bây giờ ngược lại trở thành vũ khí tấn công kí túc xá bọn cô!
Vu Vi hoảng sợ tái mặt: "Cứu với, zombie bình thường tớ đã đánh không lại rồi, bây giờ chỉ số thông minh của chúng nó còn cao hơn tớ nữa là sao?"
Ngay cả zombie cũng biết xài vũ khí, cô ấy phải làm sao bây giờ?
"Nghĩ tích cực lên thì có lẽ chỉ là trong lúc tiến tới chúng nó lôi theo cả bẫy dính trên người thôi, xong rồi đúng lúc bẫy va vào cửa." Trương Du thản nhiên nói.
Mà điều duy nhất các cô có thể làm bây giờ chỉ là gia cố cửa phòng.
Hết tủ đầu giường thì tới ghế dựa, hết ghế dựa thì tới khung giường, hết khung giường thì tới bồn rửa tay... Chỉ có vách tường không đủ cứng, chứ không có đồ đạc không thể chặn cửa.
Sau khi tháo dỡ gần hết đồ đạc trong kí túc xá, ánh mắt mọi người dồn về phía ban công.
"Xác suất zombie bò vào từ ban công là bao nhiêu?"
Đường Tâm Quyết trả lời ngắn gọn: "Cao đấy."
Đêm càng lúc càng khuya, bọn cô có thể trông thấy rõ ràng vô số bóng đen di chuyển dưới sân trường, bọn chúng nhanh chóng tập trung về phía tòa nhà số 33 như côn trùng bị nguồn sáng thu hút.
Bốn người phòng 606 lập tức quyết định: "Chặn cửa sổ lại!"
"Cái gì thế kia, có phải là..."
"Zombie, là zombie! Cứu tôi với! Sao zombie có thể leo lên nóc nhà được, cứu..."
Chẳng bao lâu sau, trên mát nhà xuất hiện những tiếng gào thét đầy hoảng loạn.
Đám người của phòng thí nghiệm chọn ở lại trên mái nhà thấy đám zombie từ dưới bò lên sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.
Phòng 606 lúc này cũng chẳng thong thả được bao nhiêu.
Cửa sổ bằng kính và khoảng ban công rộng rãi khó bịt kín hơn cửa phòng ngủ nhiều. Ngoài đám zombie bò từ dưới lên thì còn có cả những con bò từ phòng bên cạnh sang nữa. Năm người quyết định giơ vũ khí và xà phòng ngồi bên cửa sổ chờ sẵn, cứ một đám leo lên thì dội một xô, hất chúng nó rơi xuống như mít rụng.
"Chết, xẻng của tớ rơi rồi!"
Vu Vi dồn sức chín trâu hai hổ gõ rụng hai con zombie, lại không cẩn thận làm xẻng kẹt trong đầu một con, tuột tay trơ mắt nhìn vũ khí rơi xuống cùng với zombie.
Quách Quả nhanh tay kéo cô ấy lại, né được cái mồm đầy máu của zombie táp tới. Cơ thể con zombie nhào ra bị Đường Tâm Quyết vung chân đá văng.
"Không được, cứ thế này mãi không ổn."
Trương Du gạt máu dính trên mắt kính đi, nhìn đồng hồ.
11 giờ 30 phút.
Liên khúc trên radio đã phát đến lần thứ ba, phòng thí nghiệm vẫn không hề có tin tức gì, từ giờ đến lúc zombie biến dị lần thứ năm chỉ còn 30 phút.
"Bên này cũng sắp không trụ được nữa rồi!" Tiếng Trịnh Vãn Tình trong phòng nghiến răng kêu lên.
Đường Tâm Quyết cởi găng tay ra, tưới dầu lên, tiện tay nhét vào miệng một con zombie đang xông tới, dí bật lửa vào trong mồm nó.
Sau đó cô ấn nó lên lan can, nói ngắn gọn: "Phóng hỏa."
Mấy giây sau, một cái thi thể bốc cháy rơi vào trong bầy zombie đang bò lên. Tưới thêm một can xăng, tháp zombie khổng lồ ầm ầm sụp đổ!
"Còn hai mươi phút nữa!"
Trong cứ điểm thứ ba, một đám học sinh dùng ván sắt lấp kín cửa cầu thang của tòa nhà, đấu tranh với đám zombie đang không ngừng xông lên.
Người dẫn đầu không có thời gian để tìm mắt kính rơi nữa, anh ta gào đến nỗi khàn cả giọng: "Chỗ chúng ta không phải là nơi có nhiều người bị lây nhiễm nhất! Tòa nhà số 33 đã giúp chúng ta chia sẻ một nửa áp lực rồi! Chúng ta có thể kiên trì đến cùng! Trụ được phút nào hay phút ấy!"
Trên mái tòa nhà số 33.
Nam mắt kính không còn chỗ trốn dốc lọ thuốc chích cuối cùng vào trong miệng, run run niệm chú cái gì đó mà không ai nghe hiểu rồi nhảy thẳng xuống dưới.
Bộp! Một cánh tay loang lổ vết máu túm lấy cẳng chân cậu ta, quay đầu nhìn lại, một trong số những người từng chạy trốn cùng cậu ta đang ngồi đó, gương mặt chỉ còn lại một nửa nở nụ cười rạng rỡ.
"Á!!!"
Trong bóng đêm máu me và hỗn loạn, dường như không ai chú ý tới radio lặng lẽ ngừng lại từ bao giờ.
Lát sau, một giọng nói miễn cưỡng thay thế cho liên khúc âm nhạc kia: "Chúc mừng các bạn, phòng thí nghiệm đã nghiên cứu thành công thuốc giải, xin mời các bạn học rời khỏi phòng..."
Trên ban công, Trương Du đột nhiên ngừng tay lại: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"
Quách Quả ngơ ngác nhìn quanh: "Không có, nhưng mà tớ cảm giác hình như đang mưa, trên tay trên người dính toàn nước... Mà khứu giác tớ hỏng rồi hay sao ấy? Tớ nghe có mùi thuốc trong nước mưa??"
"Không phải mưa đâu."
Đường Tâm Quyết đột nhiên quay đầu nhìn vào trong phòng, ngay sau đó Trịnh Vãn Tình cũng vội vàng lao ra: "Là thuốc giải đó! Mau chạy ra ngoài đi!"
Cô ấy còn chưa dứt câu thì cơn mưa to tầm tã trút xuống. Vô số tiếng gầm gừ kích động, tiếng cắn xé máu thịt chậm rãi dừng lại, im lặng đúng như những cỗ thi thể bình thường.
Giây phút hai chân chạm tới mặt đất, Vu Vi vẫn còn mơ màng như đang nằm mơ.
Cô ấy quấn chặt quần áo, đi theo sau bốn người phòng 606, thất thểu bước đi trong vườn trường yên tĩnh.
Thỉnh thoảng sẽ có người lao ra từ một tòa kí túc xá nào đó, hoặc nhảy từ trên cây xuống, hoặc leo ra khỏi giếng... Trên đường càng ngày càng xuất hiện nhiều người, ánh sáng phía chân trời cũng càng ngày càng rực rỡ, bình minh chưa bao giờ tới sớm như vậy.
Nhìn bóng dáng bốn người sóng vai đi đằng trước, Vu Vi đột nhiên dâng lên niềm xúc động muốn nói với bọn họ một câu gì đó.
Không biết có phải do mưa quá lớn không mà cô ấy không còn nhìn rõ bóng lưng bốn người nữa. Cô ấy vội vã đuổi theo, nhưng khoảng cách cứ ngày một xa dần, khó có thể chạm tới.
Cho tới khi cô ấy hiểu ra điều gì đó, chầm chậm dừng chân lại, nhìn bóng lưng bốn người hoàn toàn khuất trong đám đông, biến mất khỏi tầm mắt.
...
[Chúc mừng các thí sinh thành công hoàn thành bài kiểm tra "Thực hành zombie bao vây"!]
[Bạn nhận được tổng cộng 97 điểm, bao gồm: Ý chính "Chiến thắng thiên tai" 60 điểm; Câu hỏi phụ "Cứu Vu Vi" 10 điểm, "Cứ điểm học sinh" 10 điểm, "Lễ hiến tế bí ẩn" 7 điểm, "Thí nghiệm điên rồ" 6 điểm...]
[Chúc mừng thí sinh nhận được đánh giá là "Hoàn hảo" trong bài kiểm tra lần này, thành công lên lớp và gia nhập đại học hạng nhất!]
[Đang tải xuống tư liệu lên lớp... Tải xuống thành công.]
[Sau khi tính toán, các bạn là nhóm thí sinh đầu tiên bước vào đại học hạng nhất, giáo viên cảm thấy cực kì hài lòng nên đã chuẩn bị nghi thức nhiệt liệt chào đón tân sinh viên cho các bạn. Giáo viên và các bạn học đến chúc mừng các bạn đã có mặt, mau đi xem thôi nào!]
"Ting, tải xuống thành công đại hội chào mừng!"
Một tiếng thông báo trong trẻo vang lên, Đường Tâm Quyết mở bừng mắt.
Trước mặt cô không phải khu kí túc xá tối om, mà là một khoảng không gian thuần trắng mênh mông vô bờ.
Ở trên chỗ cao nhất, dùng mắt thường cũng có thể thấy được hai tấm băng rôn đỏ rực đang căng lên.
"Đại học hạng nhất chào mừng tân sinh viên."
"Toàn trường nhiệt liệt hoan nghênh."
Đường Tâm Quyết ngăn chặn dự cảm xấu trong lòng, đưa mắt nhìn hai bên đường.
Hai hàng con mắt chỉnh tề màu sắc đa dạng đang nhìn trừng trừng vào cô không chớp mắt.
Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn cất cao: "Chuẩn bị... Vỗ tay!"
Ngay sau đó, hai bên đồng loạt: "Bộp bộp bộp! Bộp bộp bộp! Bẹp, bẹp, bẹp!"
Đường Tâm Quyết: "..."